Editor : Mai Tuyết Vân
Cuối cùng ba người Quý Tinh cũng bàn xong những chuyện tính toán sau này cho Ám Hương Các, nhìn theo bóng dáng của Quý Tinh ra ngoài, Lâm Nhược Tịch rất lo lắng, “”Này tiểu tử kia, Quý Tinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hách Liên Viên nhìn nàng một cái, không so đo sự bất kính của nàng, bởi vì nàng nói không hề sai.
"Không đâu." Bởi vì hắn sẽ âm thầm bảo vệ nàng, thân là người kế thừa chức vị võ lâm minh chủ, thực lực đương nhiên hắn phỉa có, “”Ta có thể tin tưởng ngươi không?” Lâm Nhược Tịch quay đầu lại nhìn hắn, Hách Liên Viên gật đầu, không nói thêm cái gì rồi đi ra ngoài.
"Hi nhi, ta mang Tuyết nhi đến rồi." Diệp Thiên nghiêng mình, sau lưng của hắn xuất hiện một cô gái thanh tú, nàng run rẩy nhìn Nam Cung Hi, “Tuyết nhi?” Nam Cung Hi kích động tiến lên, gọi Tuyết nhi làm cô gái lùi về phía sau một bước, ánh mắt của Diệp Thiên nhìn sang có ý bảo nàng hãy dừng bước
"Tuyết nhi, nàng yên tâm, không bao lâu nữa chúng ta đã có thể ở cùng một chỗ." Hắn tiến lên ôm lấy nàng, than thể cô gái cứng đờ, Nam Cung Hi cũng không để ý đến, chỉ coi là nàng không quen mà thôi.
"Khụ khụ, Hi nhi, con hãy đưa Tuyết nhi ra ngoài đi dạo." Diệp Thiên lên tiếng, Nam Cung Hi gật đầu một cái, lập tức mang theo Tuyết Nhi đi ra ngoài, Diệp Thiên nhìn theo bóng hai người rời đi, khóe miệng càng cong sâu hơn.
Quý Tinh đứng ở cửa của Ám Hương Các cửa ngắm bầu trời,hít thở một chút, phải nói thật nàng đến đây lâu như vậy, gặp được nhiều người tốt như vậy, nàng thật là may mắn , nghĩ tới việc phải lập tức rời đi, nàng muốn đi dạo trên đường một chút, sẵn tiện mua cái gì đó để làm quà biệt ly cho bố mẹ chồng của nàng, nghĩ như vậy, nàng bước xuống đường ngay.
Nam Cung Hi ôm Tuyết nhi xuất hiện gây ra sự xôn xao không hề nhỏ, làm người trên phố rối rít nhìn xem, chẳng lẽ lời đồn trước đây là thật sao? Xem ra kể từ sau khi mặt của Nam Cung Thiếu gia trở nên tốt lập tức tự tin hơn hẳn, nhìn nữ nhân bên cạnh hắn một chút, bộ dáng cũng rất thanh tú đấy, nhưng bọn họ đều nhất trí rằng vẫn không đẹp bằng Quý Tinh.
"Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi!" Hắn cũng không thích người khác dòm ngó Tuyết nhi của hắn, hắn vừa hô như vậy, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống. “Tuyết nhi, đi thôi, ta đưa nàng đi mua ít đồ” nói xong, hắn ôm nàng bước vào một tiệm bán đồ ngọc.
"Lão bản, lấy cái này cho ta xem." Quý Tinh chỉ vào vòng ngọc trong quầy, "Được rồi, của Nam Cung phu nhân đây ." Quý Tinh nhận lấy vòng ngọc kia nhìn khắp một lượt, mặc dù nàng không hiểu cái này, nhưng nhìn một cái cũng biết đây là mặt hàng tốt.
"Tuyết nhi nàng sao thế ?" Nam Cung Hi nhìn người dừng ở cửa, theo tầm mắt của nàng, Nam Cung Hi thấy nàng đang nhìn vòng ngọc trên tay cô gái kia, Tuyết nhi nắm chặt tay, lúc ấy bất đắc dĩ coi nó như rồi, thế nào chỉ mới chớp mắt lập tức xuất hiện ở chỗ này, thì ra là hiệu cầm đồ cũng có mánh khóe.
"Lão bản, cái vòng tay này ta muốn có." Nam Cung Hi tiến lên rút vòng ngọc trong tay Quý Tinh đi, lão bản sững sờ, còn Quý Tinh lại nghiêng mặt nhìn sang, lúc này Nam Cung Hi mới phát hiện ra nàng, không biết thế nào, hắn lại cảm thấy tâm tư của mình có phần xấu đi, cảm giác như bị bắt gian.
"Hi, thôi, vị cô nương này mua trước mà ." Nàng thấy đối phương đã chuẩn bị trả tiền rồi, Quý Tinh nhíu mày nhìn cô gái kia,sau đó nhìn Nam Cung Hi một lượt, lập tức rõ ràng mọi chuyện.
Nghe được giọng nói này, Nam Cung Hi thầm mắng mình, thế nào lại quên mất Tuyết nhi, hắn và Tuyết Nhi vốn chính là một đôi, bởi vì nàng dùng thủ đoạn chia rẻ bọn họ, nghĩ như vậy, hắn lập tức thay đổi thái độ.
"Lão bản, cái này ta đã lấy rồi, ra giá đi." Nghĩ đến việc cũng không có người nào dám chống đối hắn, chẳng qua thấy lão bản kia nhìn Quý Tinh, dường như đang đợi nàng mở miệng. . . , cảnh này khiến Nam Cung Hi cau mày, lời hắn nói không có uy nghiêm như thế sao?
"Nam Cung phu nhân, chuyện này. . ." Lão bản vừa mở miệng, Tuyết nhi bên cạnh ngây ngẩn cả người, Nam Cung phu nhân? Đó không phải là phu nhân của hắn sao? Mà nàng cũng đã nghe qua không ít lời đồn đãi về Quý Tinh, nàng lùi lại sau lưng Nam Cung Hi rồi núp sau đó, Nam Cung Hi còn cho là bởi vì nàng sợ Quý Tinh hại nàng lần nữa,cho nên đứng chắn tầm mắt của Quý Tinh nhìn nàng.
"Nhường cho bọn họ đi, ta không cần." Nói xong nàng đi ra ngoài, Nam Cung Hi nhìn thoáng qua nàng, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra vẻ tức giận."Nam Cung thiếu gia, đây." Lão bản đem đồ vật gói kỹ lại rồi đưa cho hắn, cầm vật trong tay, tại sao tim của hắn lại nặng triễu đến thế?
"Nam Cung thiếu gia? Nam Cung thiếu gia?" Lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại tinh thần, mới vừa rồi hắn làm sao thế?"Cho nàng cái vòng tay này." Hắn nhận lấy vòng tay, đưa cho nàng, ", Tuyết Nhi cho nàng." Tuyết nhi tâm tình kích động nhận lấy đồ, xoay một vòng, còn trở lại trong tay nàng.
"Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn cái gì đấy." Nam Cung Hi ôm nàng đi ra ngoài, lão bản ở phía sau nhìn hai người kia, thở dài, lắc đầu một cái, đúng là lòng người. . . Quả nhiên khó dò.
Cuối cùng ba người Quý Tinh cũng bàn xong những chuyện tính toán sau này cho Ám Hương Các, nhìn theo bóng dáng của Quý Tinh ra ngoài, Lâm Nhược Tịch rất lo lắng, “”Này tiểu tử kia, Quý Tinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hách Liên Viên nhìn nàng một cái, không so đo sự bất kính của nàng, bởi vì nàng nói không hề sai.
"Không đâu." Bởi vì hắn sẽ âm thầm bảo vệ nàng, thân là người kế thừa chức vị võ lâm minh chủ, thực lực đương nhiên hắn phỉa có, “”Ta có thể tin tưởng ngươi không?” Lâm Nhược Tịch quay đầu lại nhìn hắn, Hách Liên Viên gật đầu, không nói thêm cái gì rồi đi ra ngoài.
"Hi nhi, ta mang Tuyết nhi đến rồi." Diệp Thiên nghiêng mình, sau lưng của hắn xuất hiện một cô gái thanh tú, nàng run rẩy nhìn Nam Cung Hi, “Tuyết nhi?” Nam Cung Hi kích động tiến lên, gọi Tuyết nhi làm cô gái lùi về phía sau một bước, ánh mắt của Diệp Thiên nhìn sang có ý bảo nàng hãy dừng bước
"Tuyết nhi, nàng yên tâm, không bao lâu nữa chúng ta đã có thể ở cùng một chỗ." Hắn tiến lên ôm lấy nàng, than thể cô gái cứng đờ, Nam Cung Hi cũng không để ý đến, chỉ coi là nàng không quen mà thôi.
"Khụ khụ, Hi nhi, con hãy đưa Tuyết nhi ra ngoài đi dạo." Diệp Thiên lên tiếng, Nam Cung Hi gật đầu một cái, lập tức mang theo Tuyết Nhi đi ra ngoài, Diệp Thiên nhìn theo bóng hai người rời đi, khóe miệng càng cong sâu hơn.
Quý Tinh đứng ở cửa của Ám Hương Các cửa ngắm bầu trời,hít thở một chút, phải nói thật nàng đến đây lâu như vậy, gặp được nhiều người tốt như vậy, nàng thật là may mắn , nghĩ tới việc phải lập tức rời đi, nàng muốn đi dạo trên đường một chút, sẵn tiện mua cái gì đó để làm quà biệt ly cho bố mẹ chồng của nàng, nghĩ như vậy, nàng bước xuống đường ngay.
Nam Cung Hi ôm Tuyết nhi xuất hiện gây ra sự xôn xao không hề nhỏ, làm người trên phố rối rít nhìn xem, chẳng lẽ lời đồn trước đây là thật sao? Xem ra kể từ sau khi mặt của Nam Cung Thiếu gia trở nên tốt lập tức tự tin hơn hẳn, nhìn nữ nhân bên cạnh hắn một chút, bộ dáng cũng rất thanh tú đấy, nhưng bọn họ đều nhất trí rằng vẫn không đẹp bằng Quý Tinh.
"Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi!" Hắn cũng không thích người khác dòm ngó Tuyết nhi của hắn, hắn vừa hô như vậy, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống. “Tuyết nhi, đi thôi, ta đưa nàng đi mua ít đồ” nói xong, hắn ôm nàng bước vào một tiệm bán đồ ngọc.
"Lão bản, lấy cái này cho ta xem." Quý Tinh chỉ vào vòng ngọc trong quầy, "Được rồi, của Nam Cung phu nhân đây ." Quý Tinh nhận lấy vòng ngọc kia nhìn khắp một lượt, mặc dù nàng không hiểu cái này, nhưng nhìn một cái cũng biết đây là mặt hàng tốt.
"Tuyết nhi nàng sao thế ?" Nam Cung Hi nhìn người dừng ở cửa, theo tầm mắt của nàng, Nam Cung Hi thấy nàng đang nhìn vòng ngọc trên tay cô gái kia, Tuyết nhi nắm chặt tay, lúc ấy bất đắc dĩ coi nó như rồi, thế nào chỉ mới chớp mắt lập tức xuất hiện ở chỗ này, thì ra là hiệu cầm đồ cũng có mánh khóe.
"Lão bản, cái vòng tay này ta muốn có." Nam Cung Hi tiến lên rút vòng ngọc trong tay Quý Tinh đi, lão bản sững sờ, còn Quý Tinh lại nghiêng mặt nhìn sang, lúc này Nam Cung Hi mới phát hiện ra nàng, không biết thế nào, hắn lại cảm thấy tâm tư của mình có phần xấu đi, cảm giác như bị bắt gian.
"Hi, thôi, vị cô nương này mua trước mà ." Nàng thấy đối phương đã chuẩn bị trả tiền rồi, Quý Tinh nhíu mày nhìn cô gái kia,sau đó nhìn Nam Cung Hi một lượt, lập tức rõ ràng mọi chuyện.
Nghe được giọng nói này, Nam Cung Hi thầm mắng mình, thế nào lại quên mất Tuyết nhi, hắn và Tuyết Nhi vốn chính là một đôi, bởi vì nàng dùng thủ đoạn chia rẻ bọn họ, nghĩ như vậy, hắn lập tức thay đổi thái độ.
"Lão bản, cái này ta đã lấy rồi, ra giá đi." Nghĩ đến việc cũng không có người nào dám chống đối hắn, chẳng qua thấy lão bản kia nhìn Quý Tinh, dường như đang đợi nàng mở miệng. . . , cảnh này khiến Nam Cung Hi cau mày, lời hắn nói không có uy nghiêm như thế sao?
"Nam Cung phu nhân, chuyện này. . ." Lão bản vừa mở miệng, Tuyết nhi bên cạnh ngây ngẩn cả người, Nam Cung phu nhân? Đó không phải là phu nhân của hắn sao? Mà nàng cũng đã nghe qua không ít lời đồn đãi về Quý Tinh, nàng lùi lại sau lưng Nam Cung Hi rồi núp sau đó, Nam Cung Hi còn cho là bởi vì nàng sợ Quý Tinh hại nàng lần nữa,cho nên đứng chắn tầm mắt của Quý Tinh nhìn nàng.
"Nhường cho bọn họ đi, ta không cần." Nói xong nàng đi ra ngoài, Nam Cung Hi nhìn thoáng qua nàng, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra vẻ tức giận."Nam Cung thiếu gia, đây." Lão bản đem đồ vật gói kỹ lại rồi đưa cho hắn, cầm vật trong tay, tại sao tim của hắn lại nặng triễu đến thế?
"Nam Cung thiếu gia? Nam Cung thiếu gia?" Lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại tinh thần, mới vừa rồi hắn làm sao thế?"Cho nàng cái vòng tay này." Hắn nhận lấy vòng tay, đưa cho nàng, ", Tuyết Nhi cho nàng." Tuyết nhi tâm tình kích động nhận lấy đồ, xoay một vòng, còn trở lại trong tay nàng.
"Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn cái gì đấy." Nam Cung Hi ôm nàng đi ra ngoài, lão bản ở phía sau nhìn hai người kia, thở dài, lắc đầu một cái, đúng là lòng người. . . Quả nhiên khó dò.