"Cho ngươi, mau uống chút cháo gà đi." Nàng biết mấy ngày nay một mình hắn làm việc như ba người, nếu như không ăn chút gì, thân thể sẽ không chống đỡ nổi . Nam Cung Hi chỉ vùi đầu bới cơm, coi lời nàng nói như gió thoảng bên tai.
Triệu Trà Trà lấy đi chén cơm trong tay hắn, nàng cau mày, đùi gà của hắn đâu? Sau đó nhìn về phía người bên cạnh hắn, "Éc. . . Đại tiểu thư, cái này là hắn cho ta." Người nọ sợ đại tiểu thư nổi giận, vội vàng giải thích, nói xong lập tức bỏ đùi gà vào trong chén của hắn.
"Ăn canh thôi." Nàng đưa chén canh đến trước mặt Nam Cung Hi, mới đây bao lâu, mà trên mặt hắn đã mọc thêm rất nhiều râu, rôt cuộc hắn muốn thế nào? “ Bốp" một tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt, hắn lại có thể đổ chén canh ấy lên mặt đất.
"Ngươi. . ." Triệu Trà Trà nổi giận đứng lên, nhưng mà nàng kiềm chế, nàng hừ một tiếng rồi rời đi, cứ để cho hắn đói đi! Đây chính là nàng tự tay nấu, đã bị hắn lãng phí như thế này rồi.
Nhìn Triệu Trà Trà rời đi, một nhóm người xông tới, "Người câm, ngươi đấy, chúng ta đều đã được nhờ phúc của ngươi.’’ Nam Cung Hi mắt điếc tai ngơ, xem ra giống như hắn không thích đại tiểu thư, thật là đáng tiếc.
"Người câm, có phải ngươi đã có người trong lòng rồi hay không?’’ Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao hắn không chấp nhận ý tốt của đại tiểu thư, thế nhưng người hỏi nhất định phải thất vọng rồi, bởi vì Nam Cung Hi trực tiếp nhắm hai mắt lại, thấy hắn không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng mau chóng tản ra.
Ầm ầm, ngoài cửa vang lên tiếng sấm rền, xem chừng trời sắp mưa rồi, Qúy Tinh nhìn bên ngoài một chút, Hách Liên Viên đang đi mua đồ, nhìn bầu trời dường như muốn đổ mưa to, nàng lấy hai cái ô từ trên cái tủ xuống rồi lập tức đi ra ngoài.
Hôm nay nơi để hàng cũng nghỉ, bởi vì trời sắp mưa, Nam Cung Hi không nán lại ở nơi để hàng, mà lại tới tiệm bán đồ ngọc, chỉ là lần này hắn không đi vào, mà đứng ở trước miệng, không biết nghĩ cái gì ở tại đây.
Tí tách. . . Bầu trời bắt đầu đổ mưa, Qúy Tinh đi được nửa đường thì phát hiện ra mưa rất lớn, lập tức mở một cái ô ra, còn cái kia thì nắm chặt trong tay , vội vã hướng chạy về phía nơi Hách Liên mua đồ.
Róc rách. . . Mưa như trút nước, Hách Liên Viên mua đồ xong vừa muốn đi ra ngoài, thì bị mưa to phía ngoài làm cho ngừng bước chân, nhìn mưa này, trong nhất thời sẽ không ngừng ngay được, nhưng. . . Hắn sợ Quý Tinh đói bụng lắm, cắn răng một cái, hắn xông ra ngoài.
Quý Tinh đi qua một cửa tiệm bán ngọc thì đột nhiên phát hiện ra một người đứng ở trong mưa, vốn nàng không hề để ý đến, nhưng có cảm giác không ổn, nàng tiến lại xòe ô che đầu người đó, “Ngươi không sao chứ? Mưa lớn như vậy, mau trở về đi.” Hình như người ấy rất cao, nàng cũng được coi là cao, nhưng còn phải hơi nhón chân lên để che dù
Nghe được âm thanh này, Nam Cung Hi chấn động, sau đó khẽ quay đầu lại, là nàng sao? Mưa quá lớn, Qúy Tinh thấy được mặt của hắn, khuôn mặt đầy râu ria, tuyệt nhiên không thể nhìn ra hình dáng của hắn như thế nào, nhưng người trước mắt nửa ngày cũng không nói chuyện, không phải bị câm chứ?
"Sao ngươi lại không nói lời nào? Có phải không nói chuyện được đúng không? " Nam Cung Hi chỉ nhìn nàng chằm chằm chứ không có phản ứng, Qúy Tinh cho là hắn thừa nhận, thật là tội nghiêp, lại là một người câm, nhưng tại sao hắn lại đứng ở trong mưa?
Hách Liên Viên chạy được nửa đường, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy tới, "Tinh nhi, làm sao nàng lại đi ra? Người kia là ai?" Hắn không hiểu liếc nhìn người bên cạnh.
"Ta thấy trời sắp mưa, lấy cho huynh một cái ô, người này, ta cũng vậy không biết, chỉ là nhìn đến hắn đứng ở trong mưa, đúng rồi, sap huynh lại đội mưa chạy về rồi hả ?" Nói đến đây, Hách Liên Viên gĩu giũ tóc còn ướt, "Ta sợ nàng đói bụng." Quý Tinh không biết phải nói gì rồi.
"Chúng ta trở về đi thôi, cái ô này cho ngươi." Quý Tinh nói với Nam Cung Hi rồi đưa chiếc ô trong tay cho hắn, Nam Cung Hi run rẩy nhận lấy cái ô, QúyTinh vội vàng mở cái ô còn lại ra, Hách Liên Viên nhận lấy cái ô, khoác vai của nàng rồi cùng nhau rời đi. Nam Cung Hi nhìn theo bóng lưng của bọn họ đang rời đi, cũng đi theo.
Mưa bên ngoài tiếp tục rơi xuống, không có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, lúc này một bóng dáng xuất hiện tại trước cửa phòng, mưa lớn vô cùng, bóng dáng của hắn hòa cùng với làn mưa, giống như một ảo ảnh.
Nhìn căn nhà trước mặt không thể coi là lộng lẫy, hắn có thể đoán được bên trong không có nha hoàn, nhưng nam nhân mới vừa hắn nhìn thấy, rất anh tuấn, đối xử với nàng rất tốt, là vợ chồng bình thường sao?
"Mau đến đây, uống canh gừng đi." Quý Tinh bưng chén canh đến trước mặt Hách Liên Viên, giờ phút này hắn nhìn chén canh kia, cảm giác trong lòng không biết là gì, nhận lấy chén canh, trực tiếp uống cạn một hơi, may mà canh không nóng, nếu không hắn đã bị phỏng rồi.
"Tinh nhi, đúng rồi, nàng phải mau ăn thứ ta mới mua đi." Nói xong mau chóng mở bọc giấy ra, quý chuyện chú ý tới, toàn thân hắn đều ướt cả rồi, nhưng cái bọc giấy đó không hề có dấu vêt bị ướt chút nào.
"Ừ, lần sau mưa lớn như thế, huynh nên chờ một chút rồi trở về, nếu không ngã bệnh ai chăm sóc huynh đây? Thân thể ta cũng không khỏe gì." Nghe được lời quan tâm của nàng, Hách Liên Viên cảm thấy làm tất cả đều đáng giá.
"Không có lần sau nữa." Hắn vui mừng trả lời, Qúy Tinh ăn mấy thứ hắn mua, mắt nhìn ra phía ngoài cửa, mới vừa rồi lúc đi vào cửa không khóa, nàng mang thai đã 5 tháng rồi, nhưng nhìn cứ như mới ba tháng, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người ở đây hiểu lầm bọn họ.
Nhìn một chút, hình như nàng thấy một bóng người ở nơi xa,nàng dụi dụi mắt nhìn lại, không có gì, không phải quỷ dị như vậy chứ? mới vửa rồi không phải nàng thấy được. . . Vừa nghĩ tới có thể là thứ đó, nàng lập tức bị nghẹn, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. .. Khụ khụ. . .” Nàng vỗ ngực.
"Tinh nhi, nàng làm sao vậy? Nhanh, uống nước đi.’’ Hách Liên Viên giúp nàng vỗ lưng, chỉ chốc lát sau, cuối cùng nàng cũng thở được."Đi đóng cửa lại đi." Ban ngày lại gặp quỷ, dọa chết người.
Hách Liên Viên không biết tại sao nàng đột nhiên kích động như vậy, nhưng vẫn đi tới đóng cửa lại, chỉ là khi đến cửa, hắn cũng nhìn thấy một bóng người, lúc cẩn thận nhìn lại thì không thấy nữa, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng cũng trông thấy thứ đó sao? Nghĩ như vậy, hắn vội vã đóng cửa lại rồi.
Đứng ở đàng xa không phải quỷ, mà là Nam Cung Hi, bởi vì mưa quá lớn, cộng thêm có chút sương mù lập tức xuất hiện tình trạng thoắt ẩn thoắt hiện. Nhìn hai người bên trong chung đụng, hắn nắm chặt cán ô trong tay trong tay, cho đến khi Hách Liên Viên đứng dậy đóng cửa lại, lúc này hắn mới che dù xoay người biến mất trong mưa. . .
Triệu Trà Trà lấy đi chén cơm trong tay hắn, nàng cau mày, đùi gà của hắn đâu? Sau đó nhìn về phía người bên cạnh hắn, "Éc. . . Đại tiểu thư, cái này là hắn cho ta." Người nọ sợ đại tiểu thư nổi giận, vội vàng giải thích, nói xong lập tức bỏ đùi gà vào trong chén của hắn.
"Ăn canh thôi." Nàng đưa chén canh đến trước mặt Nam Cung Hi, mới đây bao lâu, mà trên mặt hắn đã mọc thêm rất nhiều râu, rôt cuộc hắn muốn thế nào? “ Bốp" một tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt, hắn lại có thể đổ chén canh ấy lên mặt đất.
"Ngươi. . ." Triệu Trà Trà nổi giận đứng lên, nhưng mà nàng kiềm chế, nàng hừ một tiếng rồi rời đi, cứ để cho hắn đói đi! Đây chính là nàng tự tay nấu, đã bị hắn lãng phí như thế này rồi.
Nhìn Triệu Trà Trà rời đi, một nhóm người xông tới, "Người câm, ngươi đấy, chúng ta đều đã được nhờ phúc của ngươi.’’ Nam Cung Hi mắt điếc tai ngơ, xem ra giống như hắn không thích đại tiểu thư, thật là đáng tiếc.
"Người câm, có phải ngươi đã có người trong lòng rồi hay không?’’ Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao hắn không chấp nhận ý tốt của đại tiểu thư, thế nhưng người hỏi nhất định phải thất vọng rồi, bởi vì Nam Cung Hi trực tiếp nhắm hai mắt lại, thấy hắn không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng mau chóng tản ra.
Ầm ầm, ngoài cửa vang lên tiếng sấm rền, xem chừng trời sắp mưa rồi, Qúy Tinh nhìn bên ngoài một chút, Hách Liên Viên đang đi mua đồ, nhìn bầu trời dường như muốn đổ mưa to, nàng lấy hai cái ô từ trên cái tủ xuống rồi lập tức đi ra ngoài.
Hôm nay nơi để hàng cũng nghỉ, bởi vì trời sắp mưa, Nam Cung Hi không nán lại ở nơi để hàng, mà lại tới tiệm bán đồ ngọc, chỉ là lần này hắn không đi vào, mà đứng ở trước miệng, không biết nghĩ cái gì ở tại đây.
Tí tách. . . Bầu trời bắt đầu đổ mưa, Qúy Tinh đi được nửa đường thì phát hiện ra mưa rất lớn, lập tức mở một cái ô ra, còn cái kia thì nắm chặt trong tay , vội vã hướng chạy về phía nơi Hách Liên mua đồ.
Róc rách. . . Mưa như trút nước, Hách Liên Viên mua đồ xong vừa muốn đi ra ngoài, thì bị mưa to phía ngoài làm cho ngừng bước chân, nhìn mưa này, trong nhất thời sẽ không ngừng ngay được, nhưng. . . Hắn sợ Quý Tinh đói bụng lắm, cắn răng một cái, hắn xông ra ngoài.
Quý Tinh đi qua một cửa tiệm bán ngọc thì đột nhiên phát hiện ra một người đứng ở trong mưa, vốn nàng không hề để ý đến, nhưng có cảm giác không ổn, nàng tiến lại xòe ô che đầu người đó, “Ngươi không sao chứ? Mưa lớn như vậy, mau trở về đi.” Hình như người ấy rất cao, nàng cũng được coi là cao, nhưng còn phải hơi nhón chân lên để che dù
Nghe được âm thanh này, Nam Cung Hi chấn động, sau đó khẽ quay đầu lại, là nàng sao? Mưa quá lớn, Qúy Tinh thấy được mặt của hắn, khuôn mặt đầy râu ria, tuyệt nhiên không thể nhìn ra hình dáng của hắn như thế nào, nhưng người trước mắt nửa ngày cũng không nói chuyện, không phải bị câm chứ?
"Sao ngươi lại không nói lời nào? Có phải không nói chuyện được đúng không? " Nam Cung Hi chỉ nhìn nàng chằm chằm chứ không có phản ứng, Qúy Tinh cho là hắn thừa nhận, thật là tội nghiêp, lại là một người câm, nhưng tại sao hắn lại đứng ở trong mưa?
Hách Liên Viên chạy được nửa đường, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy tới, "Tinh nhi, làm sao nàng lại đi ra? Người kia là ai?" Hắn không hiểu liếc nhìn người bên cạnh.
"Ta thấy trời sắp mưa, lấy cho huynh một cái ô, người này, ta cũng vậy không biết, chỉ là nhìn đến hắn đứng ở trong mưa, đúng rồi, sap huynh lại đội mưa chạy về rồi hả ?" Nói đến đây, Hách Liên Viên gĩu giũ tóc còn ướt, "Ta sợ nàng đói bụng." Quý Tinh không biết phải nói gì rồi.
"Chúng ta trở về đi thôi, cái ô này cho ngươi." Quý Tinh nói với Nam Cung Hi rồi đưa chiếc ô trong tay cho hắn, Nam Cung Hi run rẩy nhận lấy cái ô, QúyTinh vội vàng mở cái ô còn lại ra, Hách Liên Viên nhận lấy cái ô, khoác vai của nàng rồi cùng nhau rời đi. Nam Cung Hi nhìn theo bóng lưng của bọn họ đang rời đi, cũng đi theo.
Mưa bên ngoài tiếp tục rơi xuống, không có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, lúc này một bóng dáng xuất hiện tại trước cửa phòng, mưa lớn vô cùng, bóng dáng của hắn hòa cùng với làn mưa, giống như một ảo ảnh.
Nhìn căn nhà trước mặt không thể coi là lộng lẫy, hắn có thể đoán được bên trong không có nha hoàn, nhưng nam nhân mới vừa hắn nhìn thấy, rất anh tuấn, đối xử với nàng rất tốt, là vợ chồng bình thường sao?
"Mau đến đây, uống canh gừng đi." Quý Tinh bưng chén canh đến trước mặt Hách Liên Viên, giờ phút này hắn nhìn chén canh kia, cảm giác trong lòng không biết là gì, nhận lấy chén canh, trực tiếp uống cạn một hơi, may mà canh không nóng, nếu không hắn đã bị phỏng rồi.
"Tinh nhi, đúng rồi, nàng phải mau ăn thứ ta mới mua đi." Nói xong mau chóng mở bọc giấy ra, quý chuyện chú ý tới, toàn thân hắn đều ướt cả rồi, nhưng cái bọc giấy đó không hề có dấu vêt bị ướt chút nào.
"Ừ, lần sau mưa lớn như thế, huynh nên chờ một chút rồi trở về, nếu không ngã bệnh ai chăm sóc huynh đây? Thân thể ta cũng không khỏe gì." Nghe được lời quan tâm của nàng, Hách Liên Viên cảm thấy làm tất cả đều đáng giá.
"Không có lần sau nữa." Hắn vui mừng trả lời, Qúy Tinh ăn mấy thứ hắn mua, mắt nhìn ra phía ngoài cửa, mới vừa rồi lúc đi vào cửa không khóa, nàng mang thai đã 5 tháng rồi, nhưng nhìn cứ như mới ba tháng, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người ở đây hiểu lầm bọn họ.
Nhìn một chút, hình như nàng thấy một bóng người ở nơi xa,nàng dụi dụi mắt nhìn lại, không có gì, không phải quỷ dị như vậy chứ? mới vửa rồi không phải nàng thấy được. . . Vừa nghĩ tới có thể là thứ đó, nàng lập tức bị nghẹn, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. .. Khụ khụ. . .” Nàng vỗ ngực.
"Tinh nhi, nàng làm sao vậy? Nhanh, uống nước đi.’’ Hách Liên Viên giúp nàng vỗ lưng, chỉ chốc lát sau, cuối cùng nàng cũng thở được."Đi đóng cửa lại đi." Ban ngày lại gặp quỷ, dọa chết người.
Hách Liên Viên không biết tại sao nàng đột nhiên kích động như vậy, nhưng vẫn đi tới đóng cửa lại, chỉ là khi đến cửa, hắn cũng nhìn thấy một bóng người, lúc cẩn thận nhìn lại thì không thấy nữa, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng cũng trông thấy thứ đó sao? Nghĩ như vậy, hắn vội vã đóng cửa lại rồi.
Đứng ở đàng xa không phải quỷ, mà là Nam Cung Hi, bởi vì mưa quá lớn, cộng thêm có chút sương mù lập tức xuất hiện tình trạng thoắt ẩn thoắt hiện. Nhìn hai người bên trong chung đụng, hắn nắm chặt cán ô trong tay trong tay, cho đến khi Hách Liên Viên đứng dậy đóng cửa lại, lúc này hắn mới che dù xoay người biến mất trong mưa. . .