Editor : Mai Tuyết Vân
"Được rồi, vậy thì ngươi ở lại ăn cơm đi." Dù sao nàng cũng không ngại làm nhiều một chút cũng, nghĩ như vậy, nàng bắt đầu cầm lấy cái xẻng trong tay, có người nổi lửa rồi nàng cũng không cần phải bận rộn cả hai việc.
Theo cách làm hiện đại, nàng cũng không có làm bao nhiêu thứ, lạt tử kê đinh, trứng chiên cà chua, thịt kho, cộng thêm một tô canh cùng một số thức ăn kèm, đột nhiên lại làm nhiều món ăn mặn như vậy, bỗng nhiên nàng thấy cần đếnngười đứng ở cửa.
Trình bày món ăn mới làm ra."Này. . . Có thể cùng với ta mang thức ăn ra được không? " Nàng không biết tên của hắn, mà hình như hắn cũng không nói chuyện được, cho nên không biết làm sao để gọi hắn, Nam Cung Hi đứng lên, một mình bưng toàn bộ đò ăn ra ngoài, Qúy Tinh ở bên cạnh nhìn hắn mà thấy chóng mặt. . . Chuyện này. . . Một mình hắn có thể cầm cả bốn cái mâm sao? Này đợi đã. . . nàng nhìn vào trong nồi cơm, chắc chỉ đủ cho một mình hắn ăn thôi ư?
Thôi, mặc kệ, nàng xoay người đi bới cơm, cố ý cầm một cái chén lớn một chút, sau đó bới chén cơm thật đầy, cũng bói thêm cho mình một chén tương đối ít, mà nàng cũng không biết bao giờ Hách Liên Viên trở lại, dù sao thì thức ăn này đến buổi tối vẫn ăn được, thời tiết không nóng lắm.
Nàng cầm hai chén cơm trắng đi lên nhà trong, đứng ở trước cửa, lập tức thấy người câm đã đặt xong thức ăn lên bàn đang đứng ở nơi đó nhìn, không phải rất rất nhiều sao? Thật ra Nam Cung Hi rất kinh ngạc vì tay nghề của nàng, nàng lại có thể biết làm cơm, hơn nữa nhìn bên ngoài rất ngon.
"Cho ngươi, đói thì ăn thôi." Nàng đưa chén cơm tới trước mặt hắn, Nam Cung Hi vươn tay vừa muốn nhận lấy, lại phát hiện ra trên tay mình đầy vết đen, Qúy Tinh vội buông chén xuống, đi tới bên cạnh lấy cái khắn, chẳng qua lúc nàng ngây ngẩn cả người để lấy lại tinh thần, chỉ thấy Nam Cung Hi đã ra sức chùi tay vào quần áo trên người, đến khi hắn cảm tháy sạch sẽ, mới bưng chén lên, cầm đũa lập tức ăn.
Quý Tinh nhìn khăn lông trên tya mình một chút, thở dài, lại lần nữa treo khăn lên, xem ra hắn không cần, nàng trở lại ngồi xuống bàn ăn, bưng chén của mình lên, chỉ có điều đang ăn thì nàng bỗng hoàn toàn yên lặng, tại sao toàn bộ thức ăn của nnagf hắn đều không động và? Những món thịt kia cũng không động đến.
"Một nam nhân, nên ăn nhiều thịt một chút." Nàng gắp những miếng thịt lớn vào chén của hắn, Nam Cung Hi không ngẩng đầu lên, chỉ sửng sốt nhìn thịt trong chén một chút, ngay sau đó há to miệng mà ăn, Qúy Tinh lắc đầu một cái, ăn chút trứng chiên cà chua vị tương đối nhẹ.
Quý Tinh phát hiện người trước mắt ăn hết cơm trắng, mà nàng mân thức ăn trước mặt thế kia lại không hề động đến, mới vừa rồi nàng gắp thịt cho hắn cũng đã ăn hết, trong chén chỉ còn lại một nửa cơm trắng, hắn thật là. . . Nàng thật hết ý kiến.
"Thích ăn thì cứ gắp, đừng khách khí." Nói xong nàng lần nữa gắp thêm thức ăn giúp hắn, nhìn hắn ăn toàn cơm trắng nàng lại khó chịu, thấy vậy thì người này rất chịu khổ, sợ là trước kia chưa từng ăn món ăn ngon như vậy,nàng nghĩ như thế.
"Cô nương, thật là cám ơn cô." Một bà lão nói cám ơn với người con gái trước mặt, “Không có việc gì đâu, lão bà người mau vào đi.” Nàng thúc guicj, bà lão kia nhìn nàng, ngay sau đó xoay người đi vào nhà, mà Triệu Trà Trà cũng xoay người rời đi, chẳng qua ki đ đến một ngôi nhà, thì dừng lại.
Nàng ở trên chợ mới vừa cầm đồ giúp cho lão bà, thật sựu là quá nhiều, nàng thấy bà đã cố hết sức, lúc này mới tiến lại giúp bà, không ngờ chẩn bị trở về lại bắt gặp cảnh như thế này.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân làm hắn không muốn tiếp nhận nàng sao? Nàng nhìn hai người trong nhà kìa, người không biết còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng là nữ nhân kia Triệu Trà Trà biết, chính là nữ nhân lần trước người câm đụng phải, tên gì Hách phu nhân , chỉ là bọn hắn rốt cuộc có quan hệ gì đây? Đứng ở trước cửa nàng suy tư một chút, cuối cùng liếc nhìn bên trong nhà, xoay người rời đi.
"Được rồi, vậy thì ngươi ở lại ăn cơm đi." Dù sao nàng cũng không ngại làm nhiều một chút cũng, nghĩ như vậy, nàng bắt đầu cầm lấy cái xẻng trong tay, có người nổi lửa rồi nàng cũng không cần phải bận rộn cả hai việc.
Theo cách làm hiện đại, nàng cũng không có làm bao nhiêu thứ, lạt tử kê đinh, trứng chiên cà chua, thịt kho, cộng thêm một tô canh cùng một số thức ăn kèm, đột nhiên lại làm nhiều món ăn mặn như vậy, bỗng nhiên nàng thấy cần đếnngười đứng ở cửa.
Trình bày món ăn mới làm ra."Này. . . Có thể cùng với ta mang thức ăn ra được không? " Nàng không biết tên của hắn, mà hình như hắn cũng không nói chuyện được, cho nên không biết làm sao để gọi hắn, Nam Cung Hi đứng lên, một mình bưng toàn bộ đò ăn ra ngoài, Qúy Tinh ở bên cạnh nhìn hắn mà thấy chóng mặt. . . Chuyện này. . . Một mình hắn có thể cầm cả bốn cái mâm sao? Này đợi đã. . . nàng nhìn vào trong nồi cơm, chắc chỉ đủ cho một mình hắn ăn thôi ư?
Thôi, mặc kệ, nàng xoay người đi bới cơm, cố ý cầm một cái chén lớn một chút, sau đó bới chén cơm thật đầy, cũng bói thêm cho mình một chén tương đối ít, mà nàng cũng không biết bao giờ Hách Liên Viên trở lại, dù sao thì thức ăn này đến buổi tối vẫn ăn được, thời tiết không nóng lắm.
Nàng cầm hai chén cơm trắng đi lên nhà trong, đứng ở trước cửa, lập tức thấy người câm đã đặt xong thức ăn lên bàn đang đứng ở nơi đó nhìn, không phải rất rất nhiều sao? Thật ra Nam Cung Hi rất kinh ngạc vì tay nghề của nàng, nàng lại có thể biết làm cơm, hơn nữa nhìn bên ngoài rất ngon.
"Cho ngươi, đói thì ăn thôi." Nàng đưa chén cơm tới trước mặt hắn, Nam Cung Hi vươn tay vừa muốn nhận lấy, lại phát hiện ra trên tay mình đầy vết đen, Qúy Tinh vội buông chén xuống, đi tới bên cạnh lấy cái khắn, chẳng qua lúc nàng ngây ngẩn cả người để lấy lại tinh thần, chỉ thấy Nam Cung Hi đã ra sức chùi tay vào quần áo trên người, đến khi hắn cảm tháy sạch sẽ, mới bưng chén lên, cầm đũa lập tức ăn.
Quý Tinh nhìn khăn lông trên tya mình một chút, thở dài, lại lần nữa treo khăn lên, xem ra hắn không cần, nàng trở lại ngồi xuống bàn ăn, bưng chén của mình lên, chỉ có điều đang ăn thì nàng bỗng hoàn toàn yên lặng, tại sao toàn bộ thức ăn của nnagf hắn đều không động và? Những món thịt kia cũng không động đến.
"Một nam nhân, nên ăn nhiều thịt một chút." Nàng gắp những miếng thịt lớn vào chén của hắn, Nam Cung Hi không ngẩng đầu lên, chỉ sửng sốt nhìn thịt trong chén một chút, ngay sau đó há to miệng mà ăn, Qúy Tinh lắc đầu một cái, ăn chút trứng chiên cà chua vị tương đối nhẹ.
Quý Tinh phát hiện người trước mắt ăn hết cơm trắng, mà nàng mân thức ăn trước mặt thế kia lại không hề động đến, mới vừa rồi nàng gắp thịt cho hắn cũng đã ăn hết, trong chén chỉ còn lại một nửa cơm trắng, hắn thật là. . . Nàng thật hết ý kiến.
"Thích ăn thì cứ gắp, đừng khách khí." Nói xong nàng lần nữa gắp thêm thức ăn giúp hắn, nhìn hắn ăn toàn cơm trắng nàng lại khó chịu, thấy vậy thì người này rất chịu khổ, sợ là trước kia chưa từng ăn món ăn ngon như vậy,nàng nghĩ như thế.
"Cô nương, thật là cám ơn cô." Một bà lão nói cám ơn với người con gái trước mặt, “Không có việc gì đâu, lão bà người mau vào đi.” Nàng thúc guicj, bà lão kia nhìn nàng, ngay sau đó xoay người đi vào nhà, mà Triệu Trà Trà cũng xoay người rời đi, chẳng qua ki đ đến một ngôi nhà, thì dừng lại.
Nàng ở trên chợ mới vừa cầm đồ giúp cho lão bà, thật sựu là quá nhiều, nàng thấy bà đã cố hết sức, lúc này mới tiến lại giúp bà, không ngờ chẩn bị trở về lại bắt gặp cảnh như thế này.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân làm hắn không muốn tiếp nhận nàng sao? Nàng nhìn hai người trong nhà kìa, người không biết còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng là nữ nhân kia Triệu Trà Trà biết, chính là nữ nhân lần trước người câm đụng phải, tên gì Hách phu nhân , chỉ là bọn hắn rốt cuộc có quan hệ gì đây? Đứng ở trước cửa nàng suy tư một chút, cuối cùng liếc nhìn bên trong nhà, xoay người rời đi.