Editor : Mai Tuyết Vân
Nam Cung Hi vừa đến phía sau núi, thì trời đã bắt đầu mưa giăng mịt mù, hắn nghĩ hái thứ quả này không cần quá lâu, cho nên cũng không bận tâm lắm, cho đến khi trời đột nhiên đổ mưa lớn hơn, nhìn thấy vài trái mận được bọc trong áo kia, không ngở rằng lại khó hái đến vậy, bởi vì có trái nhìn như còn sống, hơn nữa toàn phải chạy tới chạy lui hái trên táng cây, may mà hắn có khinh công, nếu không muốn hái được quả này thì càng khó khăn hơn.
Nam Cung Hi hái mận nửa giờ ở trong mưa, lúc này mới hài lòng nhìn những quả mận kia, bây giờ thì toàn thân hắn đều ướt sủng, nhưng hắn lại không trở về thay quần áo, mà nhắm thẳng đến một nơi rồi bay vụt đi.
"Sớm như vậy huynh ra ngoài làm gì?" Quý Tinh không hiểu nhìn Hách Liên Viên, hình như hôm nay không có việc gì thì phải, Lâm Nhược Tịch đang ăn điểm tâm cũng ngẩng đầu lên, "Haizz! Tinh nhi, nói không chừng người ta còn phải đi gặp người trong lòng." Mội lời nhắc nhở của Lâm Nhược Tịch như vậy, lúc này Quý Tinh mới phát hiện ra, nàng không nên tra hỏi giống một thê tử như vậy."Ồ, huynh nhớ mang theo ô." Bên ngoài trời mưa rất lớn.
Hách Liên Viên nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tịch, tưởng chừng có cảm giác muốn bóp chết nàng cho hả dạ, "Ta đi ra ngoài mua đồ, hôm nay đã hẹn đến sớm một để lấy cũng tốt." Hắn mở miệng giải thích, Lâm Nhược Tịch vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn hắn một chút, "Đi đi, mau đi đi." Quản đi đâu làm gì! Mà Qúy Tinh cũng không còn mở miệng nữa, Hách Liên Viên nhìn thời gian, hay là đi trước cũng tốt, khi trở lại các nàng đã biết.
Vì không muốn để cho Qúy Tinh hiểu lầm, Hách Liên Viên gần như là chạy đến nơi giao hẹn hôm trước cùng với người bán hàng rong, mà làm hắn vui mừng nhất, quả nhiên người nọ giữ đúng chữ tín, "Vị tiểu ca, ta tới lấy đồ." Người bán hàng rong nhìn thấy hắn, lập tức đưa một bọc trái cây qua, "Ngày hôm này ta vốn không có mở hàng , nhưng đã gao hẹn cùng với huynh, ta không thể không giữ chữ tín." Hách Liên Viên đưa tiền cho hắn, người bán hàng rong nhận lấy tiền, xoay người đi, hôm nay trời đổ mưa hắn không có ý định bày quầy.
Hách Liên Viên cầm lấy đồ trong tay, vội vàng chạy về, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch cũng đã dùng xong điểm tâm, hai người đang dọn dẹp bát đũa, liền nhìn thấy Hách Liên Viên mới vừa đi đã trở lại.
"Này, có phải ngươi quên đồ hay không?" Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh cầm chén trong tay, cũng không hiểu nhìn hắn, hình như hắn mới vừa ra đi tại sao lại về rồi, chẳng lẽ thật sự quên đồ?
Bên kia, đường xuống núi bị nước mưa xối mòn lầy lội không chịu nổi, Nam Cung Hi đã bẩn thỉu không thể bẩn thỉu hơn được nữa, nhưng hắn vẫn che chở thật chặt đồ trong ngực, nhìn trái mận không có lấy một vết bẩn, hắn cười, lau đi nước mưa đọng trên mặt, cuối cùng cũng xuống núi, hắn lập tức chạy tới chỗ Qúy Tinh mới được.
"Cho muội, ta đi là vì lấy cái này." Quý Tinh nhìn bọc giấy được đưa tới cho nàng, nàng để chén đũa trong tay xuống, nhận lấy, mở ra, Lâm Nhược Tịch đã sớm tò mò mà lại gần.
"Đây là cái gì vậy?" Nhìn thứ quả nho nhỏ, hồng hồng, nàng lấy một trái ra để ở trước mặt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng đặt trước mũi ngửi một cái, cũng không có mùi vị gì.
Quý Tinh nhìn thứ quả kia, có cảm giác lâu ngày không gặp, không ngờ nơi này cũng có anh đào, nàng lấy ra một trái bỏ vào trong miệng."Hả! Tinh nhi, tại sao muội lại ăn như vậy? Cũng không sợ có vấn đề sao?" Lời nói của Lâm Nhược Tịch rước lấy cái nhìn chằm chằm từ Hách Liên Viên.
"Cái này là anh đào, có thể ăn được." Nghe nàng có thể kêu tên thứ quả này, Hách Liên Viên rất ngạc nhiên, quả này cả vị tiểu ca kia cũng không biết tên gọi là gì."Có thật không?" Lâm Nhược Tịch cũng cầm quả trong tay kia bỏ vào trong miệng, "Ừ, thật sự ăn cũng rất ngon." Vừa nói vừa đưa tay định lấy thêm, Hách Liên Viên liền vội vàng tiến lên đánh rơi tay của nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn hắn, "Cái này không phải mua cho cô ăn." Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, sau đó lại nhìn Quý Tinh một chút."Ồ. . . Được rồi." Nói là nói như vậy, nhưng nàng không hề ngừng tay, Hách Liên Viên trừng mắt nhìn nàng, nàng lập tức tránh sau lưng Qúy Tinh, còn bất chợt làm mặt quỷ với hắn, người ở bên ngoài nhìn vào, bầu không khí thật là hài hòa.
Nam Cung Hi đứng ở trước cửa nhìn ba người bên trong,rồi lại nhìn thứ đồ trong tay của nàng một chút, nàng thích ăn cái đó ư? Nhìn lại chút quả maanh trong ngực mình, hắn cảm thấy mình rất ngốc.
"Này, Tinh nhi." Lâm Nhược Tịch thấy được người ngoài cửa, đẩy người phía trước một cái, Hách Liên Viên cũng nghiêng đầu nhìn, người câm? Hắn đứng ở trước cửa làm cái gì?
Quý chuyện nhìn người ngoài cửa, hắn thế nào vậy? Lại không mang ô? Hơn nữa còn biến chính mình thành tượng đất như vậy, nàng cầm đồ trong tay thả vào trong tay Lâm Nhược Tịch, bước chân tiến đến đi ra phía ngoài, Hách Liên Viên liếc xéo Lâm Nhược Tịch, còn ăn, Lâm Nhược Tịch đã mặc kệ hắn rồi, nàng tự biết chừng mực.
Đang ngẩn người thì nhìn thấy bóng dáng của người đang đến là Qúy Tinh càng ngày càng gần, ảo giác chăng? Hắn lau nước mưa trên mặt một cái, không phải là ảo giác, Qúy Tinh che ô đi về phái hắn, hắn vội vàng xoay người chạy đi, không cẩn thận đồ trong ngực rơi vãi đầy đất, nhưng hắn đã bất chấp, dù sao loại quả này là thứ không đáng tiền không cần cũng được.
Quý chuyện đi tới cửa, lại nhìn thấy hắn xoay người chạy đi, chỉ cái gì từ trên người hắn rớt xuống vậy? Nàng đến gần, nhặt đồ trên mặt đất lên, đây là. . . Qủa mận? Nàng trầm tư nhìn bóng dáng đã chạy đi xa của hắn. . .
Nam Cung Hi vừa đến phía sau núi, thì trời đã bắt đầu mưa giăng mịt mù, hắn nghĩ hái thứ quả này không cần quá lâu, cho nên cũng không bận tâm lắm, cho đến khi trời đột nhiên đổ mưa lớn hơn, nhìn thấy vài trái mận được bọc trong áo kia, không ngở rằng lại khó hái đến vậy, bởi vì có trái nhìn như còn sống, hơn nữa toàn phải chạy tới chạy lui hái trên táng cây, may mà hắn có khinh công, nếu không muốn hái được quả này thì càng khó khăn hơn.
Nam Cung Hi hái mận nửa giờ ở trong mưa, lúc này mới hài lòng nhìn những quả mận kia, bây giờ thì toàn thân hắn đều ướt sủng, nhưng hắn lại không trở về thay quần áo, mà nhắm thẳng đến một nơi rồi bay vụt đi.
"Sớm như vậy huynh ra ngoài làm gì?" Quý Tinh không hiểu nhìn Hách Liên Viên, hình như hôm nay không có việc gì thì phải, Lâm Nhược Tịch đang ăn điểm tâm cũng ngẩng đầu lên, "Haizz! Tinh nhi, nói không chừng người ta còn phải đi gặp người trong lòng." Mội lời nhắc nhở của Lâm Nhược Tịch như vậy, lúc này Quý Tinh mới phát hiện ra, nàng không nên tra hỏi giống một thê tử như vậy."Ồ, huynh nhớ mang theo ô." Bên ngoài trời mưa rất lớn.
Hách Liên Viên nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tịch, tưởng chừng có cảm giác muốn bóp chết nàng cho hả dạ, "Ta đi ra ngoài mua đồ, hôm nay đã hẹn đến sớm một để lấy cũng tốt." Hắn mở miệng giải thích, Lâm Nhược Tịch vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn hắn một chút, "Đi đi, mau đi đi." Quản đi đâu làm gì! Mà Qúy Tinh cũng không còn mở miệng nữa, Hách Liên Viên nhìn thời gian, hay là đi trước cũng tốt, khi trở lại các nàng đã biết.
Vì không muốn để cho Qúy Tinh hiểu lầm, Hách Liên Viên gần như là chạy đến nơi giao hẹn hôm trước cùng với người bán hàng rong, mà làm hắn vui mừng nhất, quả nhiên người nọ giữ đúng chữ tín, "Vị tiểu ca, ta tới lấy đồ." Người bán hàng rong nhìn thấy hắn, lập tức đưa một bọc trái cây qua, "Ngày hôm này ta vốn không có mở hàng , nhưng đã gao hẹn cùng với huynh, ta không thể không giữ chữ tín." Hách Liên Viên đưa tiền cho hắn, người bán hàng rong nhận lấy tiền, xoay người đi, hôm nay trời đổ mưa hắn không có ý định bày quầy.
Hách Liên Viên cầm lấy đồ trong tay, vội vàng chạy về, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch cũng đã dùng xong điểm tâm, hai người đang dọn dẹp bát đũa, liền nhìn thấy Hách Liên Viên mới vừa đi đã trở lại.
"Này, có phải ngươi quên đồ hay không?" Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh cầm chén trong tay, cũng không hiểu nhìn hắn, hình như hắn mới vừa ra đi tại sao lại về rồi, chẳng lẽ thật sự quên đồ?
Bên kia, đường xuống núi bị nước mưa xối mòn lầy lội không chịu nổi, Nam Cung Hi đã bẩn thỉu không thể bẩn thỉu hơn được nữa, nhưng hắn vẫn che chở thật chặt đồ trong ngực, nhìn trái mận không có lấy một vết bẩn, hắn cười, lau đi nước mưa đọng trên mặt, cuối cùng cũng xuống núi, hắn lập tức chạy tới chỗ Qúy Tinh mới được.
"Cho muội, ta đi là vì lấy cái này." Quý Tinh nhìn bọc giấy được đưa tới cho nàng, nàng để chén đũa trong tay xuống, nhận lấy, mở ra, Lâm Nhược Tịch đã sớm tò mò mà lại gần.
"Đây là cái gì vậy?" Nhìn thứ quả nho nhỏ, hồng hồng, nàng lấy một trái ra để ở trước mặt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng đặt trước mũi ngửi một cái, cũng không có mùi vị gì.
Quý Tinh nhìn thứ quả kia, có cảm giác lâu ngày không gặp, không ngờ nơi này cũng có anh đào, nàng lấy ra một trái bỏ vào trong miệng."Hả! Tinh nhi, tại sao muội lại ăn như vậy? Cũng không sợ có vấn đề sao?" Lời nói của Lâm Nhược Tịch rước lấy cái nhìn chằm chằm từ Hách Liên Viên.
"Cái này là anh đào, có thể ăn được." Nghe nàng có thể kêu tên thứ quả này, Hách Liên Viên rất ngạc nhiên, quả này cả vị tiểu ca kia cũng không biết tên gọi là gì."Có thật không?" Lâm Nhược Tịch cũng cầm quả trong tay kia bỏ vào trong miệng, "Ừ, thật sự ăn cũng rất ngon." Vừa nói vừa đưa tay định lấy thêm, Hách Liên Viên liền vội vàng tiến lên đánh rơi tay của nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn hắn, "Cái này không phải mua cho cô ăn." Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, sau đó lại nhìn Quý Tinh một chút."Ồ. . . Được rồi." Nói là nói như vậy, nhưng nàng không hề ngừng tay, Hách Liên Viên trừng mắt nhìn nàng, nàng lập tức tránh sau lưng Qúy Tinh, còn bất chợt làm mặt quỷ với hắn, người ở bên ngoài nhìn vào, bầu không khí thật là hài hòa.
Nam Cung Hi đứng ở trước cửa nhìn ba người bên trong,rồi lại nhìn thứ đồ trong tay của nàng một chút, nàng thích ăn cái đó ư? Nhìn lại chút quả maanh trong ngực mình, hắn cảm thấy mình rất ngốc.
"Này, Tinh nhi." Lâm Nhược Tịch thấy được người ngoài cửa, đẩy người phía trước một cái, Hách Liên Viên cũng nghiêng đầu nhìn, người câm? Hắn đứng ở trước cửa làm cái gì?
Quý chuyện nhìn người ngoài cửa, hắn thế nào vậy? Lại không mang ô? Hơn nữa còn biến chính mình thành tượng đất như vậy, nàng cầm đồ trong tay thả vào trong tay Lâm Nhược Tịch, bước chân tiến đến đi ra phía ngoài, Hách Liên Viên liếc xéo Lâm Nhược Tịch, còn ăn, Lâm Nhược Tịch đã mặc kệ hắn rồi, nàng tự biết chừng mực.
Đang ngẩn người thì nhìn thấy bóng dáng của người đang đến là Qúy Tinh càng ngày càng gần, ảo giác chăng? Hắn lau nước mưa trên mặt một cái, không phải là ảo giác, Qúy Tinh che ô đi về phái hắn, hắn vội vàng xoay người chạy đi, không cẩn thận đồ trong ngực rơi vãi đầy đất, nhưng hắn đã bất chấp, dù sao loại quả này là thứ không đáng tiền không cần cũng được.
Quý chuyện đi tới cửa, lại nhìn thấy hắn xoay người chạy đi, chỉ cái gì từ trên người hắn rớt xuống vậy? Nàng đến gần, nhặt đồ trên mặt đất lên, đây là. . . Qủa mận? Nàng trầm tư nhìn bóng dáng đã chạy đi xa của hắn. . .