Editor: Mai Tuyết Vân
Khi Hách Liên Viên chạy tới nhìn thấy Qúy Tinh đã vào phòng, hơn nữa còn chưa đóng cửa, hắn chạy thật nhanh vào, vừa tới cửa hắn lại dừng bước ở nơi đó, Qúy Tinh tinh thần hoảng hốt đi vào gian phòng, đặt kẹo hồ lô bọc đường lên bàn, rồi cứ nhìn như vậy.
Nam Cung Hi cũng đã chạy đến theo, nhìn người ở cửa, hắn cũng dừng lại rồi nhìn vào bên trong, thấy người bên trong phòng vốn không hề ăn kẹo hồ lô, mà đặt nó lên bàn rồi nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy tim mình rất đau, nàng đang nghĩ tới cái chết của đứa bé sao? Hắn thật sự muốn giết chết mình, đều do hắn!
Quý Tinh thở dài, nàng rời khỏi Đô thành cũng đã mấy tháng rồi, bây giờ nhất định cuộc sống của bọn họ rất hạnh phúc nhỉ? Nàng xoa bụng mình, đứa bé đã được định sẵn vừa sinh ra đã không có phụ thân rồi, thấy hành động của nàng, Hách Liên Viên nắm chặt quyền, mà Nam Cung Hi thì vọt thẳng vào trong, lấy lại kẹo hồ lô rồi chạy ra ngoài.
Quý Tinh ngây người mấy giây, sau đó hồi phục tinh thần rồi đứng lên, Nam Cung Hi từ lâu đã chạy mất tích, không phải hắn nói là không ăn sao? Tại sao còn giành với nàng? “Tại sao huynh ấy lại cướp mất kẹo hồ lô đã cho ta?” Nàng hỏi Hách Liên Viên ngoài cửa, hắn cũng sững sờ, ngay sau đó lắc đầu một cái.
"Huynh ấy muốn ăn cũng không cần phải cho ta như vậy! Thật là.’’ Nghe được lời nàng nói. . . Hách Liên Viên kỳ quái nhìn nàng, nàng không nhớ lại chuyện gì sao? Tại sao phải nói như vậy? Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều?
"Haizz? Huynh có việc gì sao?’’ Qúy Tinh nhìn người còn đang đứng ngoài cửa rồi hỏi, Hách Liên Viên trở lại bình thường, trực tiếp lắc đầu một cái, nàng không có việc gì là tốt rồi. “Ta muốn nói ta đã rửa xong chén bát rồi.” Câu nói này làm Qúy Tinh bật cười, “Huynh thật giống với học sinh, làm xong chuyện gì cũng báo lại.’’ Học sinh ư? Chẳng qua chỉ cần nàng không sao là được.
"Vậy ta đi trước đây." Quý Tinh gật đầu một cái, lúc này Hách Liên Viên mới xoay người rời đi, đợi hắn đi xa, Quý Tinh mới thu nụ cười lại, mới vừa rồi thật sự nàng đã nghĩ đến chuyện trước khi, nhưng mà khi nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân mình nên vứt bỏ hết, vì đứa bé nàng phải kiên cường.
Nam Cung Hi chạy ra bên ngoài, ném kẹo hồ lô bọc đường xuống đất, dùng sức đạp mấy chục cái, cho đến kẹo hồ lô bị giẫmnhão nhoẹt, lúc này hắn mới dừng lại, nhìn phần còn lại trên đất, lần đầu tiên hắn cảm thấy màu sắc của kẹo hồ lô sao lại có thể chói mắt như vậy, màu đỏ rừng rực trên mặt đầu, làm cho hắn nhớ lại chuyện mình không muốn nhớ đến nhất, lần sau hắn sẽ không bao giờ mua thứ này nữa.
Ngày bình lặng tiếp tục trôi qua như thế, từ đó về sau, Nam Cung Hi không còn mua kẹo hồ lô nữa, ngay cả thấy cũng trực tiếp quay đầu đi, thân thể của hắn cũng đã được bồi dưỡng tốt, chẳng qua hắn vẫn không nói ra để không phải rời đi, cũng không còn người nào đến thúc giúc hắn, mà bụng của Quý Tinh càng ngày càng lớn, dự tính cách ngày sinh cũng không còn xa.
Điều khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn hơn là, Lâm Nhược Tịch cũng mang thai, không thể nghi ngờ gì đây là họa vô đơn chí đối với nàng, kể từ khi nàng bị trật lưng phải nghỉ ngơi một tháng, nàng cũng không muốn cử động, cả ngày ngồi yên trong sân mà ngẩn người nhìn lên không trung, cũng không có ai dám đi nói chuyện với nàng, ngoại trừ Qúy Tinh.
"Nhược Tịch, ra ngoài đi dạo đi, đừng ngồi như vậy nữa.’’ Nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn nhìn lên không trung, lúc Qúy Tinh cho rằng nàng sẽ không trả lời thì nàng lại lên tiếng, “Tinh nhi, sảy thai có đau hay không?’’ Nghe được lời nàng nói.. ., Qúy Tinh giật mình, nàng muốn làm gì đây?
"Đau, sao lại không đau!" Lúc này Lâm Nhược Tịch mới quay đầu lại nhìn nàng, “Thật sao? Có đau nhiều không? Có thể đau hơn tim của tỷ lúc này không?” Đến lúc này Đường Tĩnh Thiên vẫn chưa đến tìm nàng, nếu vậy lần này hắn thật sự đã cưới Thủy Linh rồi.
"Phải! Tỷ nghĩ một chút xem, bảo bảo không muốn rời xa tỷ. . . mà tỷ lại muốn nó rời đi, Nhược Tịch, thật ra thì tỷ có thể tự mình nuôi đứa trẻ mà.’’ Qúy Tinh khuyên nàng, Lâm Nhược Tịch cái hiểu cái không hiểu, nhưng ý của muội ấy nàng biết, chẳng qua . . .
"Yên tâm đi, có người tiêu tiền như nước chống lưng cho chúng ta rồi.’’ Nói xong Qúy Tinh nhìn nàng chớp chớp mắt, Lâm Nhược Tịch cười phì một tiếng, đúng rồi, Hách Liên Viên là kẻ tiêu tiền như nước, nàng vẫn cho là hắn ghét nàng, không ngờ mọi chuyện lại ngoài dự đoán.
"Được rồi, vậy để cho hắn hưởng tề nhân chi phúc* đi.’’ Nàng trêu chọc nói, Qúy Tinh cũng biết nàng sẽ nói gì, gõ lên đầu nàng một cái, sao nàng ấy lại nghĩ ra được chứ, chẳng qua Nhược Tịch nói cũng không sai, “Sao lại đánh tỷ! Tỷ không nói sai mà. . .” Nàng cong môi nhìn Qúy Tinh, “Được! Tỷ nói không sai, là muội đánh lầm rồi.” Nói xong hai người bắt đầu vui đùa.
*tề nhân chi phúc: vợ nhiều con đông
"Tại sao ngươi lại giả bộ bị câm?’’ Hách Liên Viên và Nam Cung Hi đứng trước cửa, nhìn hai người đang đùa giỡn trong sân, có một lần vào buổi tối hắn đi ra ngoài, thấy có bóng người bay qua, lúc ấy hắn liền lặng lẽ đi theo, không ngờ lại đến nóc phòng của Lâm Nhược Tịch, lúc ấy hắn nghĩ có phải là hái hoa tặc hay không, nhưng không, sau một lúc lại có hai bóng người bay đến.
Một bóng người khác xông lên đánh nhau với bọn họ, lúc ấy Hách Liên Viên thật sự không hiểu, thế nhưng khi nhìn thấy hai người này muốn giở trò xảo trá thì hắn lại không chút do dự xông lên giúp người kia, sau khi đánh cho hai người kia chạy đi, hắn mới phát hiện ra người kia là Nam Cung Hi.
"Tại sao nửa đêm ngươi lại chạy đến chỗ này?’’ Khi ấy hắn đã chất vấn người câm, “Có người muốn lấy tính mạng của Lâm Nhược Tịch.” Lúc nghe được giọng nói khàn khàn thì hắn sửng sốt, không phải người này bị câm sao? Mà Nam Cung Hi cũng cau mày lại, không ngờ đã lâu như vậy không nói chuyện, giọng nói lại trở nên khàn khàn, chẳng qua như vậy cũng tốt, không cần giả bộ bị câm nữa.
"Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?" Hách Liên Viên nghi hoặc nhìn hắn, Nam Cung Hi liền mang chuyện trước kia nghe được nói với hắn lần nữa: “Đáng chết! Là Thủy Nguyệt sơn trang sao?” Nam Cung Hi gật đầu một cái, không ngờ nữ nhân kia đã muốn gả cho Đường Tĩnh Thiên, lại còn muốn lấy tính mạng của Nhược Tịch.
"Ngươi tên là gì?" Hách Liên Viên hỏi, Nam Cung Hi suy tư một hồi, ngay sau đó nói ra hai chữ, "Vô Tình." Hách Liên Viên nghe thấy tên liền nhíu mày lại, vì sao lại gọi cái tên như vậy?
"Ta rất ngưỡng mộ ngươi." Giọng nói khàn khàn vang lên, Hách Liên Viên nhìn hắn một chút, ngay sau đó lại nhìn về phía trong sân, ngưỡng mộ sao? Đó là vì hắn không biết tình huốngthật sự, có lúc hắn cũng muốn Qúy Tinh là phu nhân thật sự của mình, chẳng qua. . . Chuyện này là hy vọng xa vời rồi.
"Thật sao?" Hắn không trả lời trực tiếp, mà tránh né khỏi câu nói của Nam Cung Hi, “Vô Tình” gật đầu, Nam Cung Hi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ giống như Hách Liên Viên, nhìn hai nử tử bên trong.
"Á!’’ Đột nhiên Qúy Tinh ôm bụng ngồi xổm xuống, Lâm Nhược Tịch khẩn trương chạy đến: “Tinh nhi, muội không sao chứ?” Hai người ở ngoài cửa cũng nhìn thấy, lập tức chạy vào trong.
"Sao vậy? Có phải muốn sinh rồi hay không?" Hách Liên Viên căng thẳng hỏi, Qúy Tinh lắc đầu một cái, “Muội cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi đau.” Ở đây không có ai biết, "Ta đi tìm bà đỡ." Nói xong, "Vô Tình" xoay người đi ra ngoài, để lại hai người đang đờ đẫn, dĩ nhiên ngoại trừ Hách Liên Viên.
"Hả! Huynh. . . Huynh ấy không phải bị câm sao?" Lâm Nhược Tịch lắp ba lắp bắp chỉ vào bóng lưng của "Vô Tình", Hách Liên Viên gật đầu, "Phải, ta cũng mới vừa biết." Hắn trả lời, cũng coi giải thích cho Qúy Tinh nghe.
"Không phải bị câm? Vậy huynh ấy giả bộ bị câm làm cái gì?" Lời Qúy Tinh nói giống như vừa lầm bầm vừa thăm dò, chỉ là đáp án của vấn đề cả Hách Liên Viên cũng không hề biết.
Trong lúc nhất thời Nam Cung Hi không biết phải đi đâu tìm bà đỡ, hắn trực tiếp chạy đến y quán, “Đại phu, ở đâu có bà đỡ?” Đại phu sững sờ nhìn hắn đến một lúc, đây không phải là biểu đệ của Hách phu nhân sao? Sao có thể mở miệng nói chuyện rồi? Vị đại phu nào có y thuậtcao minh như vậy?
"Cậu biết nói chuyện? Ai đã chữa khỏi cho cậu?’’ Nghe thấy hắn hỏi một đường lại trả lời một nẻo, khuôn mặt Nam Cung Hi đen lại, “Ta muốn tìm bà đỡ!’’ Hắn hét to, lúc này đại phu mới hồi phục tinh thần, bà đỡ sao? Lẽ nào Hách phu nhân lại muốn sinh? Nghĩ như vậy, ông vội vã chạy vào trong, “Phu nhân, bà mau ra ngoài một chút, Hách phu nhân sắp sinh rồi.” Nghe được lời ông ấy nói, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không tìm nhầm nơi.
"Cái gì? Hách phu nhân sắp sinh? Nhanh lên, nhanh lên nào, tôi đi ngay.’’ Vừa dứt lời thì một người phụ nữ mập mạp từ bên trong chạy ra, thấy Nam Cung Hi thì trực tiếp kéo tay hắn chạy đi, phải biết nàng rất quý Hách phu nhân, vừa nghe nói nàng ấy muốn sinh là tốc độ cũng trở nên nhanh nhẹn.
Hai người chạy thẳng một đường, trong lúc đó người trên đường rối rít tò mò nhìn bọn họ, đây là bỏ trốn sao? Khi hai người chạy đến gian phòng của Qúy Tinh thì phát hiện ra nàng đang nằm yên lành ở đó.
"Hả? Hách phu nhân không có việc gì sao? Không phải đã nói sắp sinh ư?’’ Nàng khó hiểu hỏi, chẳng lẽ tên nam nhân này lại nói dối? “Thúy tỷ, muội không sao, mới vừa rồi đúng là có đau bụng dưới.” Nghe thấy nàng nói như vậy, người được gọi là Thúy tỷ bước lên sờ bụng của nàng.
"Hai ngày nay chú ý một chút, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ sinh." Nghe nàng nói xong, Qúy Tinh thiếu chút nữa là bị sặc bởi chính nước miếng của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sinh ư? Không phải là quá kinh khủng sao?
"Thúy tỷ, tỷ có thể ở lại đây hay không?’’ Hách Liên Viên lên tiếng, ngộ nhỡ nữa đêm nàng ấy muốn sinh biết phải làm sao chứ? Thúy tỷ do dự một chút, “Ta có thể đưa thêm tiền cho tỷ.”Hách Liên Viên lên tiếng lần nữa, tiền không phải là vấn đề.
"Để ta đi nói với đại phu, cho phép tỷ ở chỗ này hai ngày.’’ Hách Liên Viên nhìn ‘Vô Tình’ vừa mở miệng, “Cũng tốt, vậy làm phiền ngươi.” Qủa nhiên, điều Thúy tỷ lo lắng chính là việc này, Nam Cung Hi xoay người đi ra ngoài, còn Thúy tỷ thì ở lại đây.
"Tinh nhi, số mệnh của muội thật tốt, nhiều người xoay quanh vây lấy muội như vậy.’’ Lâm Nhược Tịch dùng giọng điệu hâm mộ để nói, Qúy Tinh mỉm cười, “Chờ đến lúc tỷ giống muội, sẽ còn nhiều người vây quanh tỷ hơn.” Nàng không hiểu nhìn Qúy Tinh, “Sao lại nhiều hơn được đây?” Nàng tò mò mở miệng, Qúy Tinh chỉ vào bụng mình, “Bởi vì còn có nó mà!” Nghe được lời của Qúy Tinh. . . Lâm Nhược Tịch mỉm cười, đúng rồi, sao nàng lại quên mất điều này chứ.
"Đúng không vậy? Đến lúc đó tỷ cũng đừng chê phiền nhé.’’ Lâm Nhược Tịch lắc đầu một cái, “Lam sao tỷ chê nó phiền được.” Nàng bật cười, đúng là nàng còn phải làm nghĩa mẫu nữa. “Vậy cũng nói không chừng.” Qúy Tinh đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt nàng, Lâm Nhược Tịch vuốt ve ngón tay của Qúy Tinh, “Nói không chắc chắn sẽ không mà.” Nàng thanh minh lần nữa, Qúy Tinh lại muốn nói thêm nữa, thì đột nhiên. . .
"Ối da! Bụng lại đau rồi." Lâm Nhược Tịch bị dọa sợ đến mức lập tức xông ra ngoài, muốn tìm bà đỡ mới vừa ra ngoài đưa trở lại phòng Qúy Tinh, “Tên họ Hách kia, nhanh chân lên một chút, bụng Tinh nhi lại đau rồi.” Nàng vừa chạy vừa kêu, Hách Liên Viên mới sắp xếp xong cho Thúy tỷ lại nghe được lời này, trực tiếp kéo người trong phòng chay ra ngoài.
"Tinh nhi, thế nào?" Hắn cố ý sắp xếp cho bà đỡ ởphòng ngay bên cạnh nàng, “Mới lúc nãy còn đau bụng, giờ lại không đau nữa.” Thúy tỷ cau mày, bước lên phía trước kiểm tra một hồi, sau đó nói tiếp một câu.
"Nàng ấy muốn sinh rồi, các vị mau đi chuẩn bị nước nóng, đúng rồi còn phải có vải sạch nữa.." Nghe nàng phân phó, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch lập tức chạy đi chuẩn bị, mà sắc mặt Qúy Tinh có phần trắng bệch, không phải chứ? Thật sự sắp sinh ư? Nơi này không có phương pháp sinh mổ bụng, có phải nàng sẽ chịu đau đớn rất lâu không? Mới nghĩ đến đây nàng đã bắt đầu căng thẳng.
Chờ Nam Cung Hi khi trở về, đã nhìn thấy hai người ở ngoài cửa lo lắng đi qua đi lại, sao lại thế này? Khi hắn còn đang muốn hỏi, lại nghe được tiếng gào thét truyền ra từ bên trong, thì ra là sắp sinh? Hắn cũng giống như hai người bọn họ, lo lắng đứng chờ trước cửa.
"Á! Đau chết mất, Thúy tỷ, tỷ mau làm cho đứa bé ra ngoài đi." Quý Tinh hét to, bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lại nói tình thương của mẹ là vĩ đại rồi, việc sinh con quả thật làm người khác đau đến mức không muốn sống nữa.
"Hách phu nhân, dùng sức đi, thiếu chút nữa, nếu không tỷ cũng không thể làm đứa trẻ ra mau được đâu.’’ Qúy Tinh cảm thấy mọi sức lực của mình đều không còn, tốt nhất là trực tiếp gây mê rồi mổ cho nàng đi.
"Á! Ghét quá! Vì sao ta lại muốn sinh con chứ!" Nàng càng kêu càng thái quá, còn Thúy tỷ lại là lần đầu tiên nghe thấy có người la hét như vậy, Lâm Nhược Tịch ở ngoài cửa mặt trắng không còn một giọt máu, sinh con khổ sở như vậy sao? Nàng xoa bụng của mình, Hách Liên Viên chú ý đến động tác của nàng.
"Đừng khẩn trương, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, cô sẽ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá." Lâm Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, thật sao? Chỉ là tiếng kêu của Tinh nhithật sự làm nàng rất sợ.
"Nhanh lên, đầu đã ra rồi, dùng thêm chút sức nữa." Thúy tỷ thúc giục, Qúy Tinh hít một hơi thật sau, dồn hết hơi sức, “Á” Một tiếng, đứa bé đã ra ngoài, ba người ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may tiểu tử này không giày vò người khác.
"Chúc mừng Hách phu nhân, là một nam hài." Thúy tỷ gói kỹ đứa trẻ, ôm qua cho nàng xem, Qúy Tinh nhìn đứa trẻ nhỏ bé nhăn nhó, nhìn không ra giống ai, cũng không nhìn ra trông có được hay không.
Thúy tỷ dọn dẹp trong phòng, sau đó lấy những vật dụng của mình rồi mở cửa ra, “Chúc mừng, là một nam hài.” Nàng quay về phía Hách Liên Viên rồi nói, ba người lập tức đi vào, giờ phút này Qúy Tinh đang chơi đùa với đứa trẻ trong lòng mình.
"Tinh nhi, cho tỷ xem với.’’ Lâm Nhược Tịch tiến lên phía trước nhìn đứa bé một chút, “Tại sao lại xấu như vậy hả?” Nàng mới vừa mở miệng, đã bị cốc một cái trên đầu, “Rõ ràng rất tuấn tú không phải hay sao?” Hách Liên Viên nhìn nàng chằm chằm, “Mắt ngươi có phải có tật rồi hay không? Còn nhỏ như vậy sao có thể nhìn ra rất anh tuấn chứ?” Nàng nói không sai, điều này rõ ràng là tên tiểu tử họ Hách trừng mắt nói lời bịa đặt.
"Cô. . . Mắt của cô mới có tật!" Mắt thấy hai người lại muốn cãi vả, Qúy Tinh vỗ trán mình một cái, hai người này.. . “Hai người đừng tranh cãi nữa, người vừa mới sinh em bé cần nghỉ ngơi.” Nam Cung Hi một mực đứng yên lặng một bên lên tiếng. Hắn cũng đã thấy đứa bé rồi, đúng là làn da còn nhăn nheo nên không thể nhìn ra dáng dấp như thế nào, nhưng mà hắn nhìn Hách Liên Viên, dáng dấp của hắn không tệ mà dáng vẻ của Qúy Tinh cũng không tồi, chắc chắn đứa nhỏ sau này cũng sẽ không đến nỗi kém hơn được đâu.
Nghe lời của hắn, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch hừ một tiếng, “Ta có thể ôm đứa bé được không?” Người đang nói không phải Hách Liên Viên, cũng không phải Lâm Nhược Tịch, mà là Nam Cung Hi, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
"Được." Quý Tinh buông tay ra, Nam Cung Hi chưa từng bế trẻ con, cho nên hoàn toàn không ôm được, chỉ có thể nâng đứa bé trong tay, cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé trong tay hắn, sắc mắt của hắn ảm đạm, hắn chỉ có thể giúp đỡ nàng đến tận đây, hắn để đứa bé xuống, cuối cùng đưa mắt liếc nhìn.
"Ta cũng muốn ôm." Lâm Nhược Tịch tiến lên, lại bị Hách Liên Viên đẩy ra, "Ta ôm, cô muốn ôm thì tự ôm chính mình đi.’’ Nghe lời hắn nói, Lâm Nhược Tịch thở hổn hển nhìn hắn, còn Qúy Tinh lại mỉm cười, hai người này thật là. . . Ba người vui mừng vì tiểu sinh linh đã ra đời, Nam Cung Hi nhìn cảnh hòa hợp này, dụi đôi mắt rồi xoay người rời đi, không một ai chú ý đến hắn đã đi khi nào.
Khi Hách Liên Viên chạy tới nhìn thấy Qúy Tinh đã vào phòng, hơn nữa còn chưa đóng cửa, hắn chạy thật nhanh vào, vừa tới cửa hắn lại dừng bước ở nơi đó, Qúy Tinh tinh thần hoảng hốt đi vào gian phòng, đặt kẹo hồ lô bọc đường lên bàn, rồi cứ nhìn như vậy.
Nam Cung Hi cũng đã chạy đến theo, nhìn người ở cửa, hắn cũng dừng lại rồi nhìn vào bên trong, thấy người bên trong phòng vốn không hề ăn kẹo hồ lô, mà đặt nó lên bàn rồi nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy tim mình rất đau, nàng đang nghĩ tới cái chết của đứa bé sao? Hắn thật sự muốn giết chết mình, đều do hắn!
Quý Tinh thở dài, nàng rời khỏi Đô thành cũng đã mấy tháng rồi, bây giờ nhất định cuộc sống của bọn họ rất hạnh phúc nhỉ? Nàng xoa bụng mình, đứa bé đã được định sẵn vừa sinh ra đã không có phụ thân rồi, thấy hành động của nàng, Hách Liên Viên nắm chặt quyền, mà Nam Cung Hi thì vọt thẳng vào trong, lấy lại kẹo hồ lô rồi chạy ra ngoài.
Quý Tinh ngây người mấy giây, sau đó hồi phục tinh thần rồi đứng lên, Nam Cung Hi từ lâu đã chạy mất tích, không phải hắn nói là không ăn sao? Tại sao còn giành với nàng? “Tại sao huynh ấy lại cướp mất kẹo hồ lô đã cho ta?” Nàng hỏi Hách Liên Viên ngoài cửa, hắn cũng sững sờ, ngay sau đó lắc đầu một cái.
"Huynh ấy muốn ăn cũng không cần phải cho ta như vậy! Thật là.’’ Nghe được lời nàng nói. . . Hách Liên Viên kỳ quái nhìn nàng, nàng không nhớ lại chuyện gì sao? Tại sao phải nói như vậy? Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều?
"Haizz? Huynh có việc gì sao?’’ Qúy Tinh nhìn người còn đang đứng ngoài cửa rồi hỏi, Hách Liên Viên trở lại bình thường, trực tiếp lắc đầu một cái, nàng không có việc gì là tốt rồi. “Ta muốn nói ta đã rửa xong chén bát rồi.” Câu nói này làm Qúy Tinh bật cười, “Huynh thật giống với học sinh, làm xong chuyện gì cũng báo lại.’’ Học sinh ư? Chẳng qua chỉ cần nàng không sao là được.
"Vậy ta đi trước đây." Quý Tinh gật đầu một cái, lúc này Hách Liên Viên mới xoay người rời đi, đợi hắn đi xa, Quý Tinh mới thu nụ cười lại, mới vừa rồi thật sự nàng đã nghĩ đến chuyện trước khi, nhưng mà khi nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân mình nên vứt bỏ hết, vì đứa bé nàng phải kiên cường.
Nam Cung Hi chạy ra bên ngoài, ném kẹo hồ lô bọc đường xuống đất, dùng sức đạp mấy chục cái, cho đến kẹo hồ lô bị giẫmnhão nhoẹt, lúc này hắn mới dừng lại, nhìn phần còn lại trên đất, lần đầu tiên hắn cảm thấy màu sắc của kẹo hồ lô sao lại có thể chói mắt như vậy, màu đỏ rừng rực trên mặt đầu, làm cho hắn nhớ lại chuyện mình không muốn nhớ đến nhất, lần sau hắn sẽ không bao giờ mua thứ này nữa.
Ngày bình lặng tiếp tục trôi qua như thế, từ đó về sau, Nam Cung Hi không còn mua kẹo hồ lô nữa, ngay cả thấy cũng trực tiếp quay đầu đi, thân thể của hắn cũng đã được bồi dưỡng tốt, chẳng qua hắn vẫn không nói ra để không phải rời đi, cũng không còn người nào đến thúc giúc hắn, mà bụng của Quý Tinh càng ngày càng lớn, dự tính cách ngày sinh cũng không còn xa.
Điều khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn hơn là, Lâm Nhược Tịch cũng mang thai, không thể nghi ngờ gì đây là họa vô đơn chí đối với nàng, kể từ khi nàng bị trật lưng phải nghỉ ngơi một tháng, nàng cũng không muốn cử động, cả ngày ngồi yên trong sân mà ngẩn người nhìn lên không trung, cũng không có ai dám đi nói chuyện với nàng, ngoại trừ Qúy Tinh.
"Nhược Tịch, ra ngoài đi dạo đi, đừng ngồi như vậy nữa.’’ Nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn nhìn lên không trung, lúc Qúy Tinh cho rằng nàng sẽ không trả lời thì nàng lại lên tiếng, “Tinh nhi, sảy thai có đau hay không?’’ Nghe được lời nàng nói.. ., Qúy Tinh giật mình, nàng muốn làm gì đây?
"Đau, sao lại không đau!" Lúc này Lâm Nhược Tịch mới quay đầu lại nhìn nàng, “Thật sao? Có đau nhiều không? Có thể đau hơn tim của tỷ lúc này không?” Đến lúc này Đường Tĩnh Thiên vẫn chưa đến tìm nàng, nếu vậy lần này hắn thật sự đã cưới Thủy Linh rồi.
"Phải! Tỷ nghĩ một chút xem, bảo bảo không muốn rời xa tỷ. . . mà tỷ lại muốn nó rời đi, Nhược Tịch, thật ra thì tỷ có thể tự mình nuôi đứa trẻ mà.’’ Qúy Tinh khuyên nàng, Lâm Nhược Tịch cái hiểu cái không hiểu, nhưng ý của muội ấy nàng biết, chẳng qua . . .
"Yên tâm đi, có người tiêu tiền như nước chống lưng cho chúng ta rồi.’’ Nói xong Qúy Tinh nhìn nàng chớp chớp mắt, Lâm Nhược Tịch cười phì một tiếng, đúng rồi, Hách Liên Viên là kẻ tiêu tiền như nước, nàng vẫn cho là hắn ghét nàng, không ngờ mọi chuyện lại ngoài dự đoán.
"Được rồi, vậy để cho hắn hưởng tề nhân chi phúc* đi.’’ Nàng trêu chọc nói, Qúy Tinh cũng biết nàng sẽ nói gì, gõ lên đầu nàng một cái, sao nàng ấy lại nghĩ ra được chứ, chẳng qua Nhược Tịch nói cũng không sai, “Sao lại đánh tỷ! Tỷ không nói sai mà. . .” Nàng cong môi nhìn Qúy Tinh, “Được! Tỷ nói không sai, là muội đánh lầm rồi.” Nói xong hai người bắt đầu vui đùa.
*tề nhân chi phúc: vợ nhiều con đông
"Tại sao ngươi lại giả bộ bị câm?’’ Hách Liên Viên và Nam Cung Hi đứng trước cửa, nhìn hai người đang đùa giỡn trong sân, có một lần vào buổi tối hắn đi ra ngoài, thấy có bóng người bay qua, lúc ấy hắn liền lặng lẽ đi theo, không ngờ lại đến nóc phòng của Lâm Nhược Tịch, lúc ấy hắn nghĩ có phải là hái hoa tặc hay không, nhưng không, sau một lúc lại có hai bóng người bay đến.
Một bóng người khác xông lên đánh nhau với bọn họ, lúc ấy Hách Liên Viên thật sự không hiểu, thế nhưng khi nhìn thấy hai người này muốn giở trò xảo trá thì hắn lại không chút do dự xông lên giúp người kia, sau khi đánh cho hai người kia chạy đi, hắn mới phát hiện ra người kia là Nam Cung Hi.
"Tại sao nửa đêm ngươi lại chạy đến chỗ này?’’ Khi ấy hắn đã chất vấn người câm, “Có người muốn lấy tính mạng của Lâm Nhược Tịch.” Lúc nghe được giọng nói khàn khàn thì hắn sửng sốt, không phải người này bị câm sao? Mà Nam Cung Hi cũng cau mày lại, không ngờ đã lâu như vậy không nói chuyện, giọng nói lại trở nên khàn khàn, chẳng qua như vậy cũng tốt, không cần giả bộ bị câm nữa.
"Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?" Hách Liên Viên nghi hoặc nhìn hắn, Nam Cung Hi liền mang chuyện trước kia nghe được nói với hắn lần nữa: “Đáng chết! Là Thủy Nguyệt sơn trang sao?” Nam Cung Hi gật đầu một cái, không ngờ nữ nhân kia đã muốn gả cho Đường Tĩnh Thiên, lại còn muốn lấy tính mạng của Nhược Tịch.
"Ngươi tên là gì?" Hách Liên Viên hỏi, Nam Cung Hi suy tư một hồi, ngay sau đó nói ra hai chữ, "Vô Tình." Hách Liên Viên nghe thấy tên liền nhíu mày lại, vì sao lại gọi cái tên như vậy?
"Ta rất ngưỡng mộ ngươi." Giọng nói khàn khàn vang lên, Hách Liên Viên nhìn hắn một chút, ngay sau đó lại nhìn về phía trong sân, ngưỡng mộ sao? Đó là vì hắn không biết tình huốngthật sự, có lúc hắn cũng muốn Qúy Tinh là phu nhân thật sự của mình, chẳng qua. . . Chuyện này là hy vọng xa vời rồi.
"Thật sao?" Hắn không trả lời trực tiếp, mà tránh né khỏi câu nói của Nam Cung Hi, “Vô Tình” gật đầu, Nam Cung Hi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ giống như Hách Liên Viên, nhìn hai nử tử bên trong.
"Á!’’ Đột nhiên Qúy Tinh ôm bụng ngồi xổm xuống, Lâm Nhược Tịch khẩn trương chạy đến: “Tinh nhi, muội không sao chứ?” Hai người ở ngoài cửa cũng nhìn thấy, lập tức chạy vào trong.
"Sao vậy? Có phải muốn sinh rồi hay không?" Hách Liên Viên căng thẳng hỏi, Qúy Tinh lắc đầu một cái, “Muội cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi đau.” Ở đây không có ai biết, "Ta đi tìm bà đỡ." Nói xong, "Vô Tình" xoay người đi ra ngoài, để lại hai người đang đờ đẫn, dĩ nhiên ngoại trừ Hách Liên Viên.
"Hả! Huynh. . . Huynh ấy không phải bị câm sao?" Lâm Nhược Tịch lắp ba lắp bắp chỉ vào bóng lưng của "Vô Tình", Hách Liên Viên gật đầu, "Phải, ta cũng mới vừa biết." Hắn trả lời, cũng coi giải thích cho Qúy Tinh nghe.
"Không phải bị câm? Vậy huynh ấy giả bộ bị câm làm cái gì?" Lời Qúy Tinh nói giống như vừa lầm bầm vừa thăm dò, chỉ là đáp án của vấn đề cả Hách Liên Viên cũng không hề biết.
Trong lúc nhất thời Nam Cung Hi không biết phải đi đâu tìm bà đỡ, hắn trực tiếp chạy đến y quán, “Đại phu, ở đâu có bà đỡ?” Đại phu sững sờ nhìn hắn đến một lúc, đây không phải là biểu đệ của Hách phu nhân sao? Sao có thể mở miệng nói chuyện rồi? Vị đại phu nào có y thuậtcao minh như vậy?
"Cậu biết nói chuyện? Ai đã chữa khỏi cho cậu?’’ Nghe thấy hắn hỏi một đường lại trả lời một nẻo, khuôn mặt Nam Cung Hi đen lại, “Ta muốn tìm bà đỡ!’’ Hắn hét to, lúc này đại phu mới hồi phục tinh thần, bà đỡ sao? Lẽ nào Hách phu nhân lại muốn sinh? Nghĩ như vậy, ông vội vã chạy vào trong, “Phu nhân, bà mau ra ngoài một chút, Hách phu nhân sắp sinh rồi.” Nghe được lời ông ấy nói, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không tìm nhầm nơi.
"Cái gì? Hách phu nhân sắp sinh? Nhanh lên, nhanh lên nào, tôi đi ngay.’’ Vừa dứt lời thì một người phụ nữ mập mạp từ bên trong chạy ra, thấy Nam Cung Hi thì trực tiếp kéo tay hắn chạy đi, phải biết nàng rất quý Hách phu nhân, vừa nghe nói nàng ấy muốn sinh là tốc độ cũng trở nên nhanh nhẹn.
Hai người chạy thẳng một đường, trong lúc đó người trên đường rối rít tò mò nhìn bọn họ, đây là bỏ trốn sao? Khi hai người chạy đến gian phòng của Qúy Tinh thì phát hiện ra nàng đang nằm yên lành ở đó.
"Hả? Hách phu nhân không có việc gì sao? Không phải đã nói sắp sinh ư?’’ Nàng khó hiểu hỏi, chẳng lẽ tên nam nhân này lại nói dối? “Thúy tỷ, muội không sao, mới vừa rồi đúng là có đau bụng dưới.” Nghe thấy nàng nói như vậy, người được gọi là Thúy tỷ bước lên sờ bụng của nàng.
"Hai ngày nay chú ý một chút, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ sinh." Nghe nàng nói xong, Qúy Tinh thiếu chút nữa là bị sặc bởi chính nước miếng của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sinh ư? Không phải là quá kinh khủng sao?
"Thúy tỷ, tỷ có thể ở lại đây hay không?’’ Hách Liên Viên lên tiếng, ngộ nhỡ nữa đêm nàng ấy muốn sinh biết phải làm sao chứ? Thúy tỷ do dự một chút, “Ta có thể đưa thêm tiền cho tỷ.”Hách Liên Viên lên tiếng lần nữa, tiền không phải là vấn đề.
"Để ta đi nói với đại phu, cho phép tỷ ở chỗ này hai ngày.’’ Hách Liên Viên nhìn ‘Vô Tình’ vừa mở miệng, “Cũng tốt, vậy làm phiền ngươi.” Qủa nhiên, điều Thúy tỷ lo lắng chính là việc này, Nam Cung Hi xoay người đi ra ngoài, còn Thúy tỷ thì ở lại đây.
"Tinh nhi, số mệnh của muội thật tốt, nhiều người xoay quanh vây lấy muội như vậy.’’ Lâm Nhược Tịch dùng giọng điệu hâm mộ để nói, Qúy Tinh mỉm cười, “Chờ đến lúc tỷ giống muội, sẽ còn nhiều người vây quanh tỷ hơn.” Nàng không hiểu nhìn Qúy Tinh, “Sao lại nhiều hơn được đây?” Nàng tò mò mở miệng, Qúy Tinh chỉ vào bụng mình, “Bởi vì còn có nó mà!” Nghe được lời của Qúy Tinh. . . Lâm Nhược Tịch mỉm cười, đúng rồi, sao nàng lại quên mất điều này chứ.
"Đúng không vậy? Đến lúc đó tỷ cũng đừng chê phiền nhé.’’ Lâm Nhược Tịch lắc đầu một cái, “Lam sao tỷ chê nó phiền được.” Nàng bật cười, đúng là nàng còn phải làm nghĩa mẫu nữa. “Vậy cũng nói không chừng.” Qúy Tinh đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt nàng, Lâm Nhược Tịch vuốt ve ngón tay của Qúy Tinh, “Nói không chắc chắn sẽ không mà.” Nàng thanh minh lần nữa, Qúy Tinh lại muốn nói thêm nữa, thì đột nhiên. . .
"Ối da! Bụng lại đau rồi." Lâm Nhược Tịch bị dọa sợ đến mức lập tức xông ra ngoài, muốn tìm bà đỡ mới vừa ra ngoài đưa trở lại phòng Qúy Tinh, “Tên họ Hách kia, nhanh chân lên một chút, bụng Tinh nhi lại đau rồi.” Nàng vừa chạy vừa kêu, Hách Liên Viên mới sắp xếp xong cho Thúy tỷ lại nghe được lời này, trực tiếp kéo người trong phòng chay ra ngoài.
"Tinh nhi, thế nào?" Hắn cố ý sắp xếp cho bà đỡ ởphòng ngay bên cạnh nàng, “Mới lúc nãy còn đau bụng, giờ lại không đau nữa.” Thúy tỷ cau mày, bước lên phía trước kiểm tra một hồi, sau đó nói tiếp một câu.
"Nàng ấy muốn sinh rồi, các vị mau đi chuẩn bị nước nóng, đúng rồi còn phải có vải sạch nữa.." Nghe nàng phân phó, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch lập tức chạy đi chuẩn bị, mà sắc mặt Qúy Tinh có phần trắng bệch, không phải chứ? Thật sự sắp sinh ư? Nơi này không có phương pháp sinh mổ bụng, có phải nàng sẽ chịu đau đớn rất lâu không? Mới nghĩ đến đây nàng đã bắt đầu căng thẳng.
Chờ Nam Cung Hi khi trở về, đã nhìn thấy hai người ở ngoài cửa lo lắng đi qua đi lại, sao lại thế này? Khi hắn còn đang muốn hỏi, lại nghe được tiếng gào thét truyền ra từ bên trong, thì ra là sắp sinh? Hắn cũng giống như hai người bọn họ, lo lắng đứng chờ trước cửa.
"Á! Đau chết mất, Thúy tỷ, tỷ mau làm cho đứa bé ra ngoài đi." Quý Tinh hét to, bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lại nói tình thương của mẹ là vĩ đại rồi, việc sinh con quả thật làm người khác đau đến mức không muốn sống nữa.
"Hách phu nhân, dùng sức đi, thiếu chút nữa, nếu không tỷ cũng không thể làm đứa trẻ ra mau được đâu.’’ Qúy Tinh cảm thấy mọi sức lực của mình đều không còn, tốt nhất là trực tiếp gây mê rồi mổ cho nàng đi.
"Á! Ghét quá! Vì sao ta lại muốn sinh con chứ!" Nàng càng kêu càng thái quá, còn Thúy tỷ lại là lần đầu tiên nghe thấy có người la hét như vậy, Lâm Nhược Tịch ở ngoài cửa mặt trắng không còn một giọt máu, sinh con khổ sở như vậy sao? Nàng xoa bụng của mình, Hách Liên Viên chú ý đến động tác của nàng.
"Đừng khẩn trương, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, cô sẽ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá." Lâm Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, thật sao? Chỉ là tiếng kêu của Tinh nhithật sự làm nàng rất sợ.
"Nhanh lên, đầu đã ra rồi, dùng thêm chút sức nữa." Thúy tỷ thúc giục, Qúy Tinh hít một hơi thật sau, dồn hết hơi sức, “Á” Một tiếng, đứa bé đã ra ngoài, ba người ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may tiểu tử này không giày vò người khác.
"Chúc mừng Hách phu nhân, là một nam hài." Thúy tỷ gói kỹ đứa trẻ, ôm qua cho nàng xem, Qúy Tinh nhìn đứa trẻ nhỏ bé nhăn nhó, nhìn không ra giống ai, cũng không nhìn ra trông có được hay không.
Thúy tỷ dọn dẹp trong phòng, sau đó lấy những vật dụng của mình rồi mở cửa ra, “Chúc mừng, là một nam hài.” Nàng quay về phía Hách Liên Viên rồi nói, ba người lập tức đi vào, giờ phút này Qúy Tinh đang chơi đùa với đứa trẻ trong lòng mình.
"Tinh nhi, cho tỷ xem với.’’ Lâm Nhược Tịch tiến lên phía trước nhìn đứa bé một chút, “Tại sao lại xấu như vậy hả?” Nàng mới vừa mở miệng, đã bị cốc một cái trên đầu, “Rõ ràng rất tuấn tú không phải hay sao?” Hách Liên Viên nhìn nàng chằm chằm, “Mắt ngươi có phải có tật rồi hay không? Còn nhỏ như vậy sao có thể nhìn ra rất anh tuấn chứ?” Nàng nói không sai, điều này rõ ràng là tên tiểu tử họ Hách trừng mắt nói lời bịa đặt.
"Cô. . . Mắt của cô mới có tật!" Mắt thấy hai người lại muốn cãi vả, Qúy Tinh vỗ trán mình một cái, hai người này.. . “Hai người đừng tranh cãi nữa, người vừa mới sinh em bé cần nghỉ ngơi.” Nam Cung Hi một mực đứng yên lặng một bên lên tiếng. Hắn cũng đã thấy đứa bé rồi, đúng là làn da còn nhăn nheo nên không thể nhìn ra dáng dấp như thế nào, nhưng mà hắn nhìn Hách Liên Viên, dáng dấp của hắn không tệ mà dáng vẻ của Qúy Tinh cũng không tồi, chắc chắn đứa nhỏ sau này cũng sẽ không đến nỗi kém hơn được đâu.
Nghe lời của hắn, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch hừ một tiếng, “Ta có thể ôm đứa bé được không?” Người đang nói không phải Hách Liên Viên, cũng không phải Lâm Nhược Tịch, mà là Nam Cung Hi, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
"Được." Quý Tinh buông tay ra, Nam Cung Hi chưa từng bế trẻ con, cho nên hoàn toàn không ôm được, chỉ có thể nâng đứa bé trong tay, cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé trong tay hắn, sắc mắt của hắn ảm đạm, hắn chỉ có thể giúp đỡ nàng đến tận đây, hắn để đứa bé xuống, cuối cùng đưa mắt liếc nhìn.
"Ta cũng muốn ôm." Lâm Nhược Tịch tiến lên, lại bị Hách Liên Viên đẩy ra, "Ta ôm, cô muốn ôm thì tự ôm chính mình đi.’’ Nghe lời hắn nói, Lâm Nhược Tịch thở hổn hển nhìn hắn, còn Qúy Tinh lại mỉm cười, hai người này thật là. . . Ba người vui mừng vì tiểu sinh linh đã ra đời, Nam Cung Hi nhìn cảnh hòa hợp này, dụi đôi mắt rồi xoay người rời đi, không một ai chú ý đến hắn đã đi khi nào.