Sau khi liên tiếp nói chúc phúc, quan tư lễ tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế, sắc phong Lăng Không làm thái tử phi, làm bạn bên người thái tử.
Bởi vì có chuyện đột nhiên xảy ra, quan tư lễ còn chưa làm rõ thân phận của thái tử phi, vì vậy tóm tắt thành một đoạn giới thiệu lớn, đại thần bên dưới quỳ lạy cũng không hiểu chuyện gì.
Tiêu hoàng hậu vung tay áo phượng bào lên, lô ra cánh tay gầy gò trắng nõn, tự mình cởi ra chuỗi hạt màu xanh thẫm, ''Đứa nhỏ, mẫu hậu chưa kịp chuẩn bị quà tặng, lấy chuỗi ngọc này làm quà ra mắt tạm thời, sau này con và thái tử làm đám cưới chính thức, thì sẽ bổ sung thêm hậu lễ.''
Linh Đế có chút ngoài ý muốn, mắt rồng bình tĩnh đưa mắt nhìn, nhớ lại năm đó, cảnh mà mẫu hậu hắn tự mình đem vật này đưa cho Tiêu hoàng hậu.
Thoáng cái đã hơn 20 năm trôi qua rồi., chưa bao giờ rời khỏi người Mạn nhi, quý trọng khác thường.
Vạn lần ông không nghĩ đến hôm nay bà sẽ đưa chuỗi ngọc có ý nghĩa quan trọng này cho Lăng Không.
Chẳng lẽ Mạn nhi của ông đã tìm được thái tử phi cho tiểu cửu nhi, thật sự hài lòng sao?
Cũng có thể là yêu ai yêu cả đường đi, thái độ bồi thường, xem trọng cô gái mà Đế Tuấn thích.
Trong lúc nhất thời, Linh Đế có chút nghĩ không ra.
NHưng hiện tại cũng không có thời gian cho ông nghĩ tỉ mỉ, tất cả tiến hành nhanh như vậy, Đế Tuấn rõ ràng tính tốt thời gian, buộc ông chọn lựa giữa thừa nhận và cự tuyệt.
Hừ, tiểu tử thúi, càng ngày càng càn rỡ.
''Người đâu, thưởng.''
Âm thanh trầm thấp rơi xuống, lập tức có cung nữ mang đồ đến, trâu báu ngọc ngà, cái gì cần đều có.
............
Bên trong hoàng cung, lễ mừng thái tử đăng quang cuối cùng cũng kết thúc.
Thái tử phi, ngoài dự đoán, lúc này đang ngồi bên cạnh thái tử, hưởng thụ chăm sóc.
Hết quyển một
Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết.
Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người.
Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai.
Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này.
Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù.
Nàng nổi tiếng lúc tuổi, đến tuổi , đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng.
Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự.
Sớm có lời tiên đoán, lấy tính cách của nàng, chỉ sợ sống không quá tuổi.
Người mạng còn có người mạnh hơn, võ công của nàng cao hơn nữa, cũng không thể ngăn được chuyện bị mọi người liên thủ đuổi giết, người cùng tấn công nàng không quan tâm, vậy người thay nhau đánh thì sao đây??
.....................
Phốc....
Một kiếm quật ngã người, Mộ Lăng Không không nhịn được khạc ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo rời vị trí.
Thật là thảm.
Mấy tháng trước, nàng ra tay dậy dỗ một người dũng cảm, dám ở trước mặt nàng chế nhạo dáng vẻ bình thường ủy mị của nàng, sau khi dậy dỗ một trận, nàng cũng không để ở trong lòng.
Trong lòng cũng không nghĩ đến, đánh một tên tiểu hỗn đản, dĩ nhiên đưa tới một ổ lão hỗn đản, không giữ thể diện, cũng xông lên, đánh nàng giết nàng ở một chỗ, để rửa nỗi hận kia.
Mộ Lăng Không là ai cơ chứ?