“Ừ? Nương tử, nàng nói gì?” Thật lâu mới hồi phục tinh thần, Đế Tuấn kinh ngạc: “Ăn? Ai muốn ăn? Nhìn cũng muốn nôn rồi, ta không có rảnh mà đem nó nhét vào trong bụng”
Đây là… trở mặt không nhận sao?
Chỉ là Mộ Lăng Không cũng hơi yên tâm.
Nàng thật không tưởng tượng nổi nếu Đế Tuấn tiếp tục cố chấp sẽ ra sao.
Cá mẫu tử, thật sự không phải ai cũng ăn được.
Cho dù là mất rất nhiều công nấu nướng, bỏ đi tất cả những gì gây cảm giác ghê sợ, nhưng ấn tượng đầu vẫn còn khắc thật sâu trong lòng.
Từ cơ thể mẹ lấy ra cá con, với người bạn trăm năm của mình giết cá mẫu tử, đâu còn gì là gọi là như ý cát tường nữa.
Muốn ăn thì thịt phải tái mới tốt, rõ ràng chính là lừa mình dối người.
“Phu quân, chàng thay đổi thật nhanh nha.” Nàng dùng giọng nói khích lệ để đi đùa cợt hắn: “Chàng không phải muốn đứa bé sao? Không muốn một lần sinh hai đứa nữa sao, việc tốt đã thành rồi? Làm việc phải kiên định, không nên gặp phải trở ngại liền buông tha một cách nhẹ nhàng.”
Khó có cơ hội tốt nhìn thấy Đế Tuấn kinh ngạc, không đạp, không đá, nếu không trả lại những ngày tháng bị hắn áp bức thì thật có lỗi với bản thân.
Mộ Lăng Không nhìn về phía thung nước bĩu bĩu môi, cá mẫu tử ở bêm trong đã bị chêm chết, người thắng đang hưởng thụ bữa tiệc lớn, xem ra rất quen thuộc với máu tanh: “Điều này chứng tỏ đã giết chết hai con cá đồng loại, chính là nó đó, mang về, tìm đầu bếp tốt, nấu mì sợi cho phu quân ta ăn.”
Thật quá đã!!!
Khiến Đế Tuấn tức chết còn á khẩu không nói được gì, cảm giác thật sảng khoái!
Nhưng rất nhang, nàng sẽ bị hắn giày vò trong ngày đêm, muốn xuống giường cũng không được, Mộ Lăng Không cam lòng.
Đế Tuấn vô tội nháy mắt mấy cái, dung túng nhìn nàng cười ngôn cuồng: “Nương tử, ta là phu quân duy nhất của nàng, là duy nhất đó!”
“Muốn ăn cá mẫu tử cũng là do chàng cam tâm tình nguyện, chính là vì nương tử quan tâm chàng, nên mới muốn thỏa mãn yêu cầu của chàng chứ.”