Trong lúc đó, nàng tốt hơn hết là chăm hoa, luyện võ, không có việc gì cùng Tiểu Nam dẫn một đám nô tài, đi mọi nơi xung quanh hoàng cung mới chuyển đến.
Tiêu thái hậu tự mình xin xuất cung, nhóm thái phi có con trai cũng sôi nổi đến nhờ vả cho con của mình, tuy nói các gia Vương gia được đất phong đi nhưng cuộc sống không thể xa hoa như trong cung, nhưng tự do hơn hẳn.
Nhiều nữ nhân tranh đoạt một nam nhân, cũng trải qua hơn nửa cuộc đời.
Bỗng nhiên trong lúc đó, không có cùng chung nam nhân, giống như mất đi tất cả ý nghĩa cuộc sống, mỗi ngày không biết tiến hàng ra sao .
Nhưng một ít người không có con trai, nhưng mà cùng tiên hoàng từng có tiếp xúc da thịt, nhóm phi tần này cũng được nhất trí đưa ra sinh sống bên ngoài cung, mới vừa di dời trong nội cung to lớn, phẩm cấp thấp đi trước, phẩm cấp cao xếp sau.
Rất nhiều người chỉ nghe người mới cười, ở đâu thấy người cũ khóc.
Cung để trống một lần nữa tu sửa lại, vì sao phải làm, không cần nói cũng biết.
Đó là chỗ để tân hoàng dọn đến đấy. . . Thay đổi triều đại, giới hạn nương nương trong cung tự nhiên cũng muốn đổi lại một lượt đi.
Mộ Lăng Không nói không nên lời trong lòng không biết là cái mùi vị gì.
Đối với cái sự kiện này, nàng đổi lại giống như giống như một người đứng xem, nhìn xa xa, yên lặng chờ, kết cục tốt nhất sẽ như thế nào, toàn bộ do Đế Tuấn quyết định.
Chẳng qua, nếu hắn và hắn phụ hoàng giống nhau, cưới một đống lớn Hoàn phì Yến gầy các loại nữ tử vào cung trong mà nói, nàng có lẽ sẽ không làm được như Tiêu thái hậu vậy, khoan dung rộng lượng trước đối thủ cạnh tranh.
Mâu thuẫn chính là, nàng lại không muốn lúc loại tình huống này trước qua tìm Đế Tuấn hỏi tội.
Đem quyền chủ động giao cho hắn, Mộ Lăng Không đứng ở vị trí bị động chờ đợi.
Ngày đầu tiên khi hắn phản bội thì nàng sẽ rời đi, ngay cả một chút vướng bận cũng không có.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mà ngoài mặt mỗi ngày đi qua, thường thường dạo chơi ở quần thể cung điện xa hoa có trăm năm lịch sử, trong lúc đó nàng ngửi được hương vị đỏ nát, sau đó trước lúc mặt trời lặn, trở lại bên người Đế Tuấn, một ngày vui vẻ này , bọn họ vẫn còn ở chung một chỗ.
Đều là do nàng không có việc gì đuổi theo cái tên tiểu hỗn đản đòi đánh đòi giết, cho dù gặp được đối thủ mạnh hơn, căn bản nàng không có ý nghĩ muốn rút lui.
Lúc này bị người ép vào khu rừng nhỏ, bao bọc vây quanh, mặc dù trong lòng biết rõ rằng không thoát thân được, nàng cũng không tỏ vẻ sợ hãi một chút nào.
"Tiểu yêu nữ, còn không mau bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng, ngươi một thân võ công, đến không dễ, nếu nhập môn phái Tứ Xuyên Hồng của chúng ta, còn có thể cho ngươi một con đường sống." Mộ Lăng Không, cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, tuổi còn trẻ, tên tuổi vô cùng vang dội trên giang hồ, nếu có thể thu về phía mình dùng, đúng là cầu còn không được.
Hô hấp của Mộ Lăng Không rất chậm, thật lâu mới hít thở một hơi.
Mới bị đánh trúng sau lưng một chưởng, thật sự không nhẹ, nghe lời nói của đối phương, ngược lại thản nhiên cười một tiếng.
Nhắm mắt cúi đầu, tụ tập công lực của toàn thân, chuẩn bị làm phản kích khiến hắn phải chết.
"Môn chủ, nha đầu thối này rất cứng đầu, sợ rằng sẽ không đồng ý."
"ĐÚng, ngộ nhỡ nàng ta giả vờ đầu hàng, đến tương lai đột nhiên cắn trả, khó có thể ngăn cản."
"Môn phái của chúng ta không phải loại kỳ tâm tất dị, môn chủ, Mộ Lăng Không, hay là giết chết đi, việc này tương đối ổn thỏa."
(kỳ tâm tất dị: có tâm tư riêng)
Vài ba lời khuyên, quả nhiên khiến môn chủ dần dần hạ quyết tâm sắt đá.
Tâm tư chuẩn bị tha cho nàng lập tức liền bị chuyển đổi.
Sát ý ngất trời,đâm đặc như sắp ngưng kết ra nước, vận sức chờ phát công, tùy thời có thể xông lên, kết thúc tính mạng của nàng.
Nhưng......
"A di đà phật....."
Một tiếng nói thanh thúy cất lên.
Giống như tiếng chuông báo động đến từ Cửu Tiêu, chấn động làm màng nhĩ của mọi người đau nhức.
Một bóng người cao gầy, đột nhiên từ trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh nàng.
Hắn vunh mạnh ống tay áo, tức khắc, cây cối trong rừng như gặp phải gió bão, bị thổi ngã trái ngã phải, người của Hồng môn bên kia có công lực yếu, phải phải toàn lực vận công chống cự, chỉ mấy cái vung tay, cũng không thể không chau mày buộc thân thể phải có phòng bị tốt nhất.