Tiêu Duy Bạch đã kêu liền , tiếng lão đại, mấy huynh đệ Tiêu gia cũng điên cuồng gào thét, đối với Đế Tuấn đầy cảm giác sùng bái.
“A? Trong phòng rõ ràng có đốt nến, vậy sao lão đại lại không có ở đây?” Lão tứ Tieu Lâm chần chờ nói.
“Không thể đi, đằng trước đằng sau đều có người canh gác, không có ai nhìn thấy lão đại ra khỏi cửa.” Lão tam Tiêu Hoàng Điệp chủ quản của trại nói, cứ cách nửa giờ một sẽ có người báo cáo với hắn, cho nên không thể xảy ra sự việc này.
“Vậy thì đang ở trong nhà, vào xem một chút là biết.” Lão nhị Tiêu Hột Đào đề nghị, không hành động, đi theo cuối cùng.
“Ngừng.” Tiêu Duy Bạch duỗi cánh tay trắng, ngăn cản mọi người, “Cẩn thận một chút, lui về sau đi.”
Tiêu Duy Bạch ấp úng, làm khẩu hình, nói: “Lão đại giống như đang làm cái gì đó, nghe không, lão đại hô hấp thật nặng.”
Mọi người mới đầu không có chú ý, vừa nghe hắn nói như vậy, tất cả đều an tĩnh lại, vễnh tai, lặng tiếng nghe.
"Hình như là đúng."
"Này vẫn chưa tới giờ đi ngủ."
"Lão đại cũng chỉ là không thể chờ đợi thôi."
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
Ồn ào lộn xộn, líu ríu.
Tiêu Duy Bạch muốn ngăn, nhưng làm sao ngăn cản được sáu cái miệng, làm động tác im lặng, trợn mắt nhìn một lượt, tiếp tục dùng khẩu hình, thét: “Các ngươi điên rồi, lại ở đây bát quái chuyện của lão đại, ngộ nhỡ chọc giận hắn, từng bước từng bước ném tất cả chúng ta ra sau núi, đi giết lang sói.”
“Đại ca, rõ ràng là người bắt đầu.” Rốt cuộc có người nhớ tới vẻ mặt khác của Đế Tuấn, lập tức trắng trợn đem trách nghiệm đẩy tới bên người Tiêu Duy Bạch.
“Đúng vậy, nếu không phải đại ca nói thanh âm bên trong có gì không đúng thì những người thuần khiết như chúng ta sao có thể phát hiện chứ.”