Trung ương lông mày nổi lên phong bao, nhìn dáng dấp, chưa tin tưởng lời hắn nói.
Hắn cương cứng một chút suy nghĩ đối sách, chợt hiện ra bộ dáng ngây ngô ngu xuẩn giả bộ cười, ''Vi phu là hạng người gì chẳng lẽ nàng không biết sao? Nương tử nghĩ ta ham mê nữ sắc sao?''
''Phu quan có ý tứ là không gần nữ sắc?'' Nàng chăm chú lạnh lùng nhìn hắn thật lâu, sau đó ánh mắt trong trẻo không chút hoang mang nhìn tới nút áo bị người nào đó đùa bỡn, trước khi Tiểu Bắc chưa mở rương, người khác đáng giận, kéo nàng về giường đại chiến hiệp.
Bây giờ người ta đưa tới một phần đại hậu lễ, hắn lập tức lột xác thành thiếu nam thanh khiết, đem chuyện nam nữ thụ thụ bất thân ra đùa.
Phi.
Hắn đúng là tự khoe.
Nàng cười tươi rói cho hắn nhìn.
Đế Tuấn ho khan ba tiếng, ''Ta nói, trừ nương tử ra, cô gái nào cũng không vào mắt ta, nhìn như cặn bã.''
''Phu quân, chàng mới nhìn thấy cái gì?'' Nàng tự động loại bỏ lời nói dối của hắn, ngọn lửa đố kị từ từ vọt ra, tùy lúc có thể bùng cháy.
Một cảnh xuân, xuân sắc vô biên, xuân tính dồi dào, xuân tình nẩy mầm, hắn không muốn đi theo gọi xuân, nàng mới thấy kỳ quái.
Thấy trong đôi mắt, thì có tương đối.
Nàng là đóa hoa nhà, nào bằng hoa dại người ta đưa tới.
Nhìn sắc mặt không tốt của nàng, hắn cuống quýt bổ sung, im lặng xoay người trở lại trước mặt nàng, cúi con mắt, lẳng lặng nhìn nàng chốc lát, ''Tiểu Bắc, bảo người đem cái rương ném ra ngoài, đi tìm tất cả bọn Tiêu Duy Bạch, truyền lại lời gia, đứa nào dám không tới, cũng không cần lăn lộn ở Hoàng Đường Sơn.''
Chờ mỹ nhân khỏa thân biến mất, hắn kiên định đem vợ toàn giấm chua trên người bế lên....