Thời cơ đã đến, Đế Tuấn quyết định bắt đầu giải thích, ''Tiêu Duy ngu mà không, hắn là kẻ hồ đồ, hắn biết rõ tính khí của ta, cũng không cố ý đưa 'đồ' này đến, trong đó tám phần là có chút hiểu lầm, đợi vi phu hỏi một chút, trở về sẽ hồi báo nương tử.''
''Thôi đi, lời này có ý nghĩa gì tốt mà hỏi... Cũng là ta phản ứng quá độ, cẩn thận quá mức, hỏa khí đi lên nên cái gì cũng không để ý, phu quân tha lỗi.'' Hồi tưởng lại, nàng thấy kinh hãi, nàng chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc nếu có đối thủ cạnh tranh xuất hiện, mình sẽ phản ứng như nào.
Quỷ thần xui khiến thử qua một lần, cũng gián tiếp cho nàng cơ hội nhìn thẳng mình.
Cũng không phải nguyên nhân là hắn nhìn nữ nhân không mặc quần áo, nàng nhất thời không có cách nào khống chế được tâm tình ác liệt lan tràn.
Đối chiếu đoạn thời gian này, tình cảm của nành dành cho hắn đã tăng lên đến độ cao không có biện pháp nào để hình dung, không tha cho nửa điểm dị vật, ngăn trở chính giữa.
Thở dài một tiếng, vẻ mặt nàng đầy vẻ u sầu, ''Phu quân, một ngày kia, chàng trở lại thừa kế ngôi vị hoàng đế, nếu không đem tất cả tâm cho ta được, vậy thì dằn lòng thả ta... Làm hoàng đế, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, từ cổ tới kim, đều là như thế. Từ nhỏ được sinh ra, ta đã dưỡng thành thói quen chiếm đoạt, không học được rộng lượng, không cần trông chờ có ngày ta cải biến, trơ mắt nhìn chàng và người khác ở chung chỗ mà thờ ơ.''
Trong nháy mắt khuôn mặt hắn xanh mét, ngũ quan dữ tợn vặn vẹo, chỉ là thật may hắn có thể khống chế tính khí, không có phát tác.
Nàng cố gắng kiềm lại hoảng loạn trong lòng, cố trấn định cười nhạt, ''Chuyện này là khách quan, tồn tại sự thật, chúng ta cũng làm bộ không thấy được, thì nó liền mất tích, phu quân, ta cảm thấy nói mấy lời này trước, cũng tốt hơn sau này phải đi bổ sung giải thích.''