Buổi trưa canh ba, hoàng đạo giờ lành.
Chính là thuật sĩ tắm rửa thay quần áo tính toán ba ngày ba đếm mới bói qua một quẻ thắng lợi.
Hi Khang chậm rãi giơ tay lên, trọng lực vung xuống.
Đây là mệnh lệnh thứ nhất hạ xuống của người chỉ huy tạm thời.
Tiến công.
Ngay tại lúc đó, trong cơ quan thứ sáu đối diện trước mặt trại Quảng Thủy, Đế Tuấn và bảy vị trại chủ , dáo dác nhìn nhau, tinh kì phấp phới.
''Lão đại, người đúng là thần, quân nhân đúng là hướng về phía đị bàn của lão tứ.'' Trại Đông Lưu của lão tam ở tại trung gian mấy tòa núi, tạm thời không có gì nguy hiểm, thời điểm khi người khác bận rộn vì công việc, hắn còn nhàn rỗi, an bài xong tuần thú, mình lại kiếm cớ nương nhờ bên cạnh Đế Tuấn, bám sát.
Tiêu Duy Bạch trấn thủ chủ phong, trừ phi trạm kiểm soát rách hết, mới đến phiên hắn ra tay, cho nên hắn cũng rảnh rỗi, bên cạnh Đế Tuấn xem náo nhiệt, ''Tiếng vang lần này rất lớn, sau một vòng công kích, ba vòng mưa tên, hắc hắc, sau đó phái người thu thập trở lại, lần này đủ lên một trận.''
Đế Tuấn lười biếng ôm đầu cười, tập trung tư tưởng tĩnh tâm suy nghĩ một chút, chợt há to mồm ngáp một cái.
''Phu quân, thế nào?'' Lăng Không không hiểu binh pháp, đi xem coi náo nhiệt, không có hiểu bày binh bố trận.
''Không có gì vui, xem bộ dáng Hi Khang lĩnh quân, lấy cái tính tình rất thích lĩnh công, quyết không chịu buông bỏ cơ hội lập công, chiếm đoạt soái vị, không cho Trương Ngọc Nhân cơ hội xuất tay.'' Khí thế vẫn phải có, đáng tiếc phần lớn là hoa giá tử, người trong nghề nhìn một cái, lập tức cười đến rụng răng.
Tác chiến ở vùng núi, lại còn đem bình nguyên ra đối chọi, thế nào hắn lại không trực tiếp phái kỵ binh xông lên, như vậy còn chết nhanh hơn một chút.
Còn chưa xem rõ kẻ địch ở chỗ nào, liền hướng người trong sơn trại bắn tên.