''Chơi thật vui.'' Đây có nên coi là đáp án ưu tú nhất không?
Mộ Lặng Không trừng mắt một cái.
Vẻ mặt hắn đau khổ, ngoan ngoãn nói, ''Thời cơ của Hoàng Đường Sơn đã đến, nhờ vào đó nháy mắt trở thành thế lực dân gian lớn nhất nước Mạc Thương, không thể khinh thường, tự nhiên cũng có nói chuyện khuyến khích, dến lúc đó ta tự có chỗ dùng.''
Hắn là nô lệ của vợ, tuyệt đối là vậy.
Nếu không, ánh mắt nàng biến đổi, hắn liền thao thao bất tuyệt phun hết phương pháp trong lòng ra mà chưa từng nói với ai? Vả lại biết gì nói đó.
Làm cho người kinh hãi.
''Không thể nói sao?'' Âm thanh quá nhẹ nhàng, gò má xinh đẹp của nàng khiến người ta mất hô hấp.
Nhưng hắn cũng không bỏ qua nguy hiểm cất giấu trong đó.
Hắn cười khô khốc một tiếng, cực thức thời lấy lòng, ''Lời nói của nương tử, vợ chồng nhất thể, có chuyện gì không thể chia sẻ cùng nàng? Thực ra nói ra cũng rất đơn giản, lần trước vi phu nói qua rồi, nếu ổn định hòa bình lâu dài, trong nước Mạc Thương tuyệt đối không được quá thái bình, hiện tại Hoàng ĐƯờng Sơn vẫn chưa đủ mạnh, sau khi phụ hoàng tự tay diệt uy hiếp bị cất giấu, nơi này cầm cự không được lâu, trước đó, ta phải tìm thời cơ, giúp bọn họ lớn mạnh một chút.''
''Vì vậy ngươi liền tự mình chỉ huy trận này?'' Hơn nữa còn giúp Hoàng Đường Sơn đánh quan binh, cho mình là Tả Hữu Hổ Bác sao?
''Nếu như là lời nói của Hi Khang, Tiêu Duy Bạch có thể hoàn thành, vi phu xem náo nhiệt là được.'' Ai có rảnh rỗi làm chuyện nhàm chán như vậy. ''Chỉ là, quan viên Trương Ngọc Nhân có con trai trong nhà, ngược lại là kì tài khó có, đánh giá chúng ta một chút, lại bình luận một phen.''
Không cần nói, hắn tám phần là ý niệm động vô kì tài, muốn nhận cho mình.