Chương :
Vẻ mặt của hắn, vĩnh viễn như ngừng lại cái nháy mắt trước lúc tử vong, an tường vui vẻ, trên mặt thậm chí còn dẫn theo nụ cười nhẹ nhàng, tựa như bộ dáng hắn còn sống.
Huyền Minh phải là dùng tốc độ cực nhanh giết chết hắn, thậm chí lão ngũ còn phản ứng không kịp, liền không giải thích được không có tính mạng.
Nàng hiểu dụng ý của hắn, âm thanh rống to, ''Huyền Minh, như thế nào ngươi hại bằng hữu phu quân coi trọng, có phải là không nắm chắc phần thắng hắn, thủ đoạn hạ lưu, ngươi cũng có ý tốt khiến ngươi ra tay?''
''Nương tử ngoan, nhắm mắt, tập trung, vượt qua ải.'' Sau lưng Đế Tuấn giống như cái gì cũng không thấy, âm thanh còn là loại êm ái thường ngày, cản lại bất bình của nàng.
Đầu của lão ngũ nặng nề ở trên sau lưng Đế Tuấn, Huyền Minh bất mãn hết sức hắn có thể duy trì gió nhẹ nước chảy.
''Nếu nói là hạ lưu, bổn tôn cũng không bằng một phần của ngươi, thế nào? Ngươi có thể âm mưu người khác, người khác âm mưu lại không được sao?''
Vừa nói xong, còn cố ý móc ra một cái, cố ý đặt trước mắt, ''Cái này giống như trại chủ Tiêu Lâm Tùng của trại Quảng Thủy? người đứng hàng thứ ba.''
Nước mắt nàng không tự chủ được chảy ra.
Tí tách, tí tách, rơi vào trong nước suối, cùng với những vết máu đỏ kia hòa trộn vào nhau.
Đang ở trước đó không lâu, bọn họ còn sống đứng sờ sờ ở trước mắt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đưa quà tặng nàng, đòi tâm vui của Đế Tuấn, sáng sớm mỗi ngày đều báo lại, dù chỉ là một câu lão đại sớm, hoặc chị dâu khỏe, cũng nguyện ý bò hơn một canh giờ tới đây.
Vậy mà hôm nay.... ......
Còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, bọn họ cứ đi như vậy.
Người bị nàng nói quen đâu rồi, vô tình chém giết, đầu thân hai nơi.
Ánh mắt chết không nhắm mắt, nhìn nàng, nhìn hắn.