Trương Ngọc Nhân cười khổ gật đầu, :''Hạ quan hiểu.''
Ông là lão nhân quan trường, lăn lộn đến bây giờ đã thành tinh, đừng xem cách Hoàng đế núi cao nước sâu, nhưng vô vùng hiểu quy tắc ngầm núp bên trong thánh chỉ.
Linh Đế hạ chỉ trừ phiến loạn, đó là mệnh lệnh cho Thái tử gia.
Nói cách khác, ý ban đầu của mệnh lệnh này thật ra là vì cân nhắc điện hạ, tích lũy chiến công, vì tương lai lên ngôi mà chuẩn bị.
Nhưng không nghĩ đến người tính không bằng trời tính, vẫn chưa tìm được thái tử, ngược lại để cho Đại hoàng tử vượt lên trước chiếm hết tiện nghi.
Thổ phỉ nổi loạn của Hoàng Đường Sơn, không biết đã xảy ra biến cố gì, bảy vị chủ nợ vạm vỡ đã chết mất sáu người, còn dư lại một người cũng trở nên si ngốc ngơ ngác, cả thành cuộn thành một đống, giống như bị dọa ngốc vậy.
Quan quân một lần bắt được toàn trại, thuận lợi khiến người ta không dám tin.
Nếu chiến báo thật sự dựa theo ý tưởng của Hi Khang, đưa cho Linh Đế, vậy tuyệt đối có thể được xưng tụng là vỗ mông ngựa đến đùi ngựa.
Hoàng đế sẽ không vui mừng, còn tức giận thật lớn.
Ông tỉ mỉ an bài tất cả, đến huyện Duyên Bình liền thay đổi hoàn toàn mùi vị, Đại hoàng tử thay mận đổi đào, nhận lấy công lao vốn không nên nhận lấy.
Hoàng đế là nên thưởng? Hay là không thưởng?
Như Hi Khang mong muốn, đón hắn về Kinh Thành?
Đại khái chỉ là một ý tưởng của một người như Đại hoàng tử.
Nếu hoàng đế thật sự nhớ nhung đến đứa con trai này, ban đầu cũng sẽ không đuổi hắn đến chỗ xa xôi.
Lần trở về lúc này chỉ là mặt dày mày dạn, tương lai còn có thể tìm một lí do cá nhân mà đuổi đi.
Đã lập thái tử, quân chủ anh minh sẽ không làm thêm mấy người đối thủ không yên nữa, tránh cho cuối cùng không cẩn thận biến thành cạnh tranh ác tính, huynh đệ tương tàn, hoàn toàn khoog có thân tình.
Nhưng Trương Ngọc Nhân cũng giống như vậy, không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Đại hoàng tử.
Dù sao huyện Duyên Bình cũng là nền tảng của ông ta, mình chỉ là một quan lại nho nhỏ, nào dám đắc tội vương gia kim chi ngọc diệp.