Thật may bên cạnh Mộ Lăng Không phải có người chăm sóc, nàng cũng không ngại phụ cận cả đêm ở bên cạnh, dựa vào sự cho chở của nữ chủ tử đang hôn mê, tránh cho việc không cẩn thận liền bị quét đi.
Tiểu Bắc rất nhanh trở lại phục mệnh, hắn mang đến một người duy nhất còn sống sót trong sáu huynh đệ Tiêu gia.
Mười mấy canh giờ Tiêu Duy Bạch vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, lộn xộn bát nháo, tóc cũng lộn xộn, nhãn hồ ly thần thái phấn khởi cũng bị tháo xuống, ánh mắt mờ mịt, hỗn độn không sáng rỡ.
Hắn gặp lại được Đế Tuấn, một tiếng phù ngã quỵ, lại không dám thân thiết gọi hắn là lão đại như quá khứ, rất cung kính dập đầu sáu cái, ''Điện hạ, ta không bảo vệ tốt được sáu huynh đệ, người giết ta đi.''
''Giết chết ngươi rồi, là có thể khiến mấy người kia sống lại sao?'' Đế Tuấn lạnh lùng hỏi ngược lại, dùng chân đá vào một vò rượu vẫn chưa mở giấy ra, ý bảo hắn mở ra, ''Bồi lão đại ta một ly rượu, đưa các vị huynh đệ lên đường.''
Tiêu Duy Bạch giống như đứa bé bất lực, cọ mắt bằng tay áo bẩn, dùng sức dụi dụi, mới bức tất cả chua xót về trong cơ thể, nhưng âm thanh nghẹn ngào kia, lại không thể khôi phục âm sắc thường ngày, ''Tiêu Duy Bạch rất xin lỗi các vị huynh đệ, ngày đó bảy huynh đệ đã kết bái, đã từng lập lời thề, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hôm nay sáu huynh đệ đã ra đi, làm đại ca không dám sống, uống ly rượu này, tạm biệt điện hạ, ta sẽ tự mình đi chuộc tội.''
''Thứ hèn nhát.'' Đế Tuấn sẽ không khuyên người, sau khi mắng ra ba chữ, cũng không nhìn hắn, liền uống nửa vò rượu mạnh, mới nói :''Ngươi muốn chết như nào, liền chết nhanh chóng, ta quay đầu đi bắt kẻ thù đã hại chết các huynh đệ, cũng không ân hận thay ngươi.'' Mất bộ dáng say rượu, giống như sợ hắn chưa ngeh thấy, lại giải thích một câu, ''Ngươi tự sát, là thứ hèn nhát, nhưng không oán ai được.''