Cho dù ý chí trong tâm đã chết, Tiêu Duy Bạch đánh mất mặt mày ảm đạm giống như tưới máu gà, hai con ngươi đầy tia máu, giống như dã thú muốn ăn thịt người, ''Lão đại, ngươi biết hung thủ là ai?''
Đế Tuấn nhìn hắn một cái, ''Không phải ngươi muốn chết sao? Đi chết đi, chuyện nhân gian, không thuộc quyền quản lí của ngươi, khi đến bên huynh đệ nhớ chuyển lời, nói lão đại đã liên lụy tới bọn họ, cuộc đời này không có cách nào khác, đời sau lại làm huynh đệ tốt, nhất định trả lại.''
''Không không không không không, ta không chết, ta muốn đi theo lão đại, báo thù cho các huynh đệ.'' Hắn khụt khịt cái mũi, đầu không được sáng ngời, đến cuối cùng, cũng chỉ có ôm lấy đầu, hán tử cao bảy thước, cuộn thành một đoàn.
Âm thanh hì hục hì hục truyền tới, giống như đang khóc, lại giống như không phải.
Không có ai cười hắn.
Trong lòng hắn đau, nặng hơn so với ai khác.
Có đôi khi, người bị chết không phải thảm nhất.
Những chuyện vặt tiếp diễn, tâm lại cũng vùi theo vào hoàng thổ ( đất vàng), hóa thành bụi bặm, coi như ngày sau có thể hô hấp, cũng vĩnh viễn mang theo sự khó hòa hợp của người đã bị thương tâm, mới cần khảo nghiệm chân chính.
Đế Tuấn tiếp tục uống rượu, Tiểu Nam tiếp tục chăm sóc phu nhân, Tiểu Bắc giữ cửa, làm theo điều mình cho là đúng.
Giống như không có ai chú ý tới sự luống cuống của Tiêu Duy Bạch.
Khóc đi, nước mắt cũng chảy xuống.
Tháo gánh nặng xuống, sải bước đi về phía trước, một ngày kia, té ngã ở chỗ nào, lại bò dậy từ chỗ đó.
Khánh điếm nho nhỏ, bởi vì một nhân vật to lớn, mà trở nên cực kì náo nhiệt.
Hi Khang và đám người Trương Ngọc Nhân, chỉ có thể chờ ở phòng ngoài.
Thị vị lưng hùm vai gấu từ Kinh Thành đến, uy phong lẫm liệt, canh giữ ở cửa ra vào, không cho ai bất cứ cơ hội nào lẳng lặng đi vào.
Phần lớn Đại hoàng tử không được sủng ái, đến huyện Duyên Bình, tình thế vẫn như cũ.