“Hoàng thượng, hậu cung không được tham chính, ngài hiểu rõ điều này hơn ai hết, nô tì sao mà hiểu được chuyện trong triều, coi như muốn gây khó khăn cho Cửu Nhi, cũng không có biện pháp thích hợp.” Tinh tế ném bọc quần áo ra, Tiêu hoàng hậu lấy lí do hợp lí.
Đây là đứa con duy nhất của bà, bà làm sao có thể để cho hắn chịu thiệt.
Thỉnh thoảng Linh Đế có thể, nhưng muốn bà tự mình đi trêu, bà mới không tình nguyện.
“Thôi, trẫm đã tha thứ cho sai lầm trước của hắn, hai công lao của Hoàng Đường Sơn và Tiêu Dao Môn, trẫm nhớ được.” Biết hoàng hậu vẫn còn đang lo, Linh Đế phóng khoáng mở miệng vàng, cam kết, nhìn Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Xe ngựa chạy vào, dường như không thấy sự lắc lư, Mộ Lăng Không nằm im trong xe, nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng không kìm nén được, mới ho nhẹ mấy tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của Đế Tuấn.
Chuyến đi Tứ Xuyên, bởi vì biến cố của Hoàng Đường Sơn mà bị lùi lại.
Vết thương chậm khép, thỉnh thoảng còn sốt cao, không chịu được sự giày vò.
Khi đó, nàng thật sự cho là Huyền Minh làm hại, ôm tâm quyết tử, vì vậy xuống tay rất hung ác, dường như không cho mình con đường sống.
Nếu không phải Huyền Minh nhanh chóng dời kiếm, nàng sớm đã bị gai lạnh thấu tim, không có đường cứu vãn.
Cho dù là như thế, thương thế của nàng cũng chưa phải là nặng, Đại Hoàn Đan của Thiếu lâm tự có thể khôi phục vết thương bên ngoài, nhưng tổn thương bên trong lại cần thời gian điều dưỡng, mới có hi vọng hoàn toàn khỏi hẳn.
Đế Tuấn cho thị vệ đi theo, chính là muốn bình an đưa nàng về Kinh Thành.
Trong cung rất nhiều dược liệu bồi bổ, tùy tiện vơ vét cũng khiến nương tử của hắn biến thành mập mạp.