“Nương tử, ngươi hãy nghĩ ngơi cho thật tốt, đợi lát nữa vi phu giúp ngươi tắm rửa, bảo đảm sạch sẽ thoải mái.” Nâng cằm lên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Nếu nương tử vẫn một bộ dạng rầu rĩ không vui..... ta chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu vô song cuối cùng.”
... ...... ...... .....Hắn chịu đủ rồi.... ...... ...... ........
Bắt đầu từ ngày trước, Mộ Lăng Không chính bộ dáng này, hỗn loạn và ngủ....
Nếu như bởi vì thân thể khó chịu cũng thôi đi, cố tình chính là hắn nhìn thấu tâm tư của nàng: trốn tránh, luống cuống, còn có mấy phần giận mà không dám nói gì.
Dùng cái loại phương thức xa cách, lạnh nhạt mà đối kháng, bởi vì hắn lấy tư thế ương ngạnh mang nàng về chữa thương.
Nàng không muốn trở về, nhưng bản thân lại suy yếu không cách nào ngăn cản quyết định của hắn. Đế Tuấn lấy cớ, nàng không phản bác được.
Trong phủ Thái tử phú quý xa hoa cùng với nàng là hai thế giới khác xa nhau.
Mộ Lăng Không không thể không thừa nhận nàng có chút luống cuống.
“Phu quân đừng nháo , ta có có chút mệt mỏi”
Thân thể dính vào giường liền khẩn cấp hướng chăn chui vào, lưu lại cái ót cho hắn nhìn.
“Chúng ta có phải hay không là đang cãi nhau?”. Đế Tuấn ghé vào tai nàng hỏi
“ Không phải” Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, nhiều nhất chỉ là chiến tranh lạnh do nàng đơn phương khởi xướng.
“Vi phu cùng nương tử ngủ ngon sao”. Hắn cúi xuống, con ngươi nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của thê tử, chỉ thấy trên mặt nàng lộ rõ sự hoang mang, đau khổ, hối hận cùng bất đắc dĩ không biết làm sao.
“ Bên ngoài không phải có nhiều người đang đợi ngươi, ta sợ nhất thời nóng nảy bọn họ sẽ cố xông vào”.
Không cho nàng cơ hội lảng tránh, hắn liền dùng hết toàn lực hôn môi nàng, dùng hết tất cả vốn liếng hấp dẫn vuốt ve, đem tất cả hỏa khí áp chế lại, lại dùng một phương thức khác phát tiết đi.
Hắn thực sự đã sớm suy nghĩ và hiểu rõ, có đôi khi đối phó với nương tử nhà mình thực sự không thể bày sự thật, dùng đạo lí để thực hiện.