Sau đó thì sao —— đúng, dĩ nhiên còn có sau đó.
Chỉ là, chỉ thoáng một cái, đã trôi qua hơn hai tháng.
Phía Bắc.
Thành A Đô là trạm cuối cùng.
Xuyên qua nơi này, liền có thể đến rìa rừng rậm tuyết phong.
Mộ Lăng Không mặt đồ đen, mang mặt nạ da người, lại dùng một băng vải đen che cực kỳ chặt chẽ, bên hông yểu điệu , cũng giấu ở dưới áo choàng dầy cộm nặng nề, nhìn qua hơi có vẻ cồng kềnh, nhưng là thành công che dấu dáng vẻ vốn có của nàng.
Thành A Đô đã nằm trong phạm vi cai quản của Đại Tuyết Sơn, nơi này tai mắt rất nhiều, Mộ Lăng Không không muốn trêu chọc sự chú ý của người khác, cẩn thận che giấu tung tích.
Nàng đuổi theo Đế Tuấn mà đi, hai tháng, một đường đi về hướng bắc.
Bằng vào dấu vết để lại mà tìm kiếm một người cũng không dễ dàng, nhưng Mộ Lăng Không cố chấp phán đoán chuẩn xác phương hướng hắn rời khỏi.
Đại Tuyết Sơn.
Quả nhiên là Đại Tuyết Sơn.
Nàng sớm nên đoán được, Đế Tuấn không nói không rằng rời khỏi Kinh Thành, bỏ lại một mình nàng, mục đích cuối cùng là địa phương đã từng liên quan tới nàng.
Nhưng nàng lại không nghĩ ra được, tại sao hắn lại muốn tới đây.
Vì tính nợ cũ với Huyền Minh ?
Chuyện đã qua đã lâu như vậy, hắn cố ý chạy tới, đặc biệt báo thù, có phải hơi quá mức long trọng hay không.
Rừng Tuyết Phong, địa phương nàng sống từ nhỏ đến lớn, tuy nói nhắm hai mắt cũng có thể qua lại tự nhiên, nhưng trước khi vào, cần phải chuẩn bọ chút đồ cần thiết.
Cái tên Đế Tuấn kia, ngàn vạn lỗ mãng tiến vào núi, ngộ nhỡ mang theo ít đồ, bị lạc ở bên trong, coi như võ công của hắn có cao hơn nữa, cũng khó mà chống đỡ lâu.
Mộ Lăng Không tức giận trên suốt đường đi.
Đến thành A Đô ngược lại không nổi giận, cũng chỉ còn lại có lo lắng cùng gấp gáp, ngẫu nhiên nghe được một ngày trước, có một thiếu niên mặt lạnh , tuổi đơn độc cưỡi ngựa tiến vào rừng, thì nàng càng lại không dám trì hoãn thêm chút thời gian nào nữa.