Gọi Tiểu nhị ca lấy thêm một bộ bát đũa cho hắn, tự mình rót đầy rượu ngon, tán gẫu câu được câu không.
Đế Tuấn có người đẹp làm bạn, ông trời nhìn không đành lòng, mang Hướng Phong đại ca đến cho nàng.
"Những năm gần đây, ta một mực tìm muội, mấy lần đi đến địa phương đó, đáng tiếc luôn không thể vào cửa, Tứ cô nương, ta biết rõ nhất định có thể gặp mặt lại, chỉ có thể mong sao thời gian không quá lâu, thật sự gặp được, ngược lại bắt đầu không biết làm sao." Ứng Hướng Phong rất kích động, uống liền chén, bình phục tâm tình, gò má khẽ ửng hồng, không chỉ là bởi vì Mê Điệt Hương quá mạnh, hay là bởi vì tâm tình của bản thân đã khó tự kiềm chế.
"Ta vẫn luôn đi du lịch ở Trung Nguyên, đã lâu không trở về rừng Tuyết Phong, cho dù huynh đi đến đâu, cũng không gặp được ta." Mặc kệ như thế nào, bạn cũ gặp lại, luôn khiến cho trong lòng cảm thấy một chút ấm áp.
Hơn mười ngày, tâm lực tiều tụy, dù là đã tìm được người nàng muốn tìm, cũng không đạt được an ủi, tâm tình của Mộ Lăng Không trong giờ khắc này, ngũ vị câu toàn.
"Ai nha, biết sớm như vậy, ta cũng nên đi theo muội, nghe nói Trung Nguyên là một chỗ tốt, sản vật phong phú, cảnh sắc tuyệt đẹp, còn có chỗ năm mùa đều như mùa xuân, khí hậu dễ chịu, vậy khẳng định là nơi vô cùng thích hợp để sống nhàn hạ." Ứng Hướng Phong nói.
"Hiện tại đi cũng không muộn nha, Hướng Phong đại ca đến đó, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn." Mộ Lăng Không nhẹ giọng cảm thán, thật sự không tập trung ôn chuyện với bạn cũ, lòng của nàng loạn cực kỳ.
Người quen cũ đã lâu không gặp, cũng có thể dựa vào âm thanh nhận ra nàng .
Mà nam nhân cùng giường cùng gối, đã từng thề non hẹn biển, thế nhưng căn bản không nhận thấy sự xuất hiện của nàng.
Lần này vất vả như vậy, là vì cái gì?
Có lẽ nàng không nên đuổi tới, nên ở trong hoàng cung đúng như hắn mong muốn, làm một nữ tử ngây ngốc, mong đợi, nhìn, nhớ tới, tốt nhất đợi đến ngày nào đó, hắn cũng lười giấu giếm nữa, tâm cũng rời đi.