Mộ Lăng Không đưa lưỡi ra, liếm liếm cánh môi khô.
Cầm lên ly rượu, bên tai đã không nghe được lời nói của Ứng Hướng Phong.
Uống một hơi cạn sạch, có một chút trong suốt không tiếng động chảy xuống.
Để xuống ly rượu, không nhìn tới một màn kia khiến cho mình vô cớ rơi vào vực sâu đau khổ.
Mộ Lăng Không đứng lên, thân thể không vững, "Mê Điệt Hương quả nhiên danh bất hư truyền, tên đứng đầu bảng Túy Mộng phường, lĩnh giáo".
Để xuống một khối bạc vụn, lại hướng về phía Ứng Hướng Phong đơn giản phất tay một cái, nàng cười ra cửa.
Đến khi Ứng Hướng Phong phục hồi lại tinh thần, sải bước đuổi theo thì ngoài cửa không còn chỗ nào thấy bóng dáng Mộ Lăng Không nữa.
"Tứ cô nương, ngươi đợi đã, ta có lời muốn nói với ngươi." Chọn một phương hướng đuổi theo, giọng nói của Ứng Hướng Phong kéo lê thật xa, chọc người bên trong Túy Mộng phường một trận cười to.
Lại là tiết mục trường hoa rơi đuổi theo nước chảy() kinh điển, thói quen người A Đô thành thô tháo, cũng không thưởng thức tình ý liên tục.
Người theo đuổi bị bỏ rơi
Trời dần tối, ý lạnh liền lập tức bao vây.
Canh ba hôm sau, gần tới nửa đêm, giữa trời đất, mọi vật giống như bị đóng băng.
Gió lạnh đến từ chính Đại Tuyết Sơn, thổi góc cửa sổ rung động, giống như có người đang ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ vào cửa.
Từ Túy Mộng phường mang về rượu mạnh đã uống cạn từ lâu, Mê Điệt Hương rất mạnh, cũng không cách nào làm cho nàng Nhất Túy Giải Thiên Sầu.
Chân khí trong cơ thể, tự động đem phần lớn mùi rượu thừa tống ra ngoài cơ thể, ngoại trừ đầu óc hơi choáng váng, nàng rất thanh tỉnh.
Một rọt rươu cuối cùng rơi vào cánh môi, Mộ Lăng Không quyết định về giường đi ngủ, có khổ sở, ngày mai lại tiếp tục, cũng thuận tiện suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống của nàng hoàn toàn vây chung quanh Đế Tuấn, phần lớn đến Tứ Xuyên, lại trở lại hoàng cung, trên đường đuổi tới rừng rậm tuyết phong, để cho mình thấy được chân tướng, mới nghĩ quay đầu nhìn lại quãng đường đã qua.
Đục ngầu một mảnh.
Nàng nhìn không ra phương hướng.