Đêm đó quả nhiên thuận lợi tới chỗ nghỉ ngơi.
Bên trái Mộ Lăng Không lục lọi bên phải móc móc, từ gian nhà trống không lại có thể tìm ra nồi chén bầu bồn, củi gạo dầu muối, lại đốt lên một đống lửa, đem con thú tiện tay bắt trên đường đi mổ bụng, bắt đầu nướng.
Đế Tuấn ở bên coi tròng mắt sáng lên, vỗ tay vẻ mặt sùng bái, "Nương tử thật là giỏi."
"Chàng không làm? ? Ta nhớ rõ trước kia chàng thường đi bắt chim trĩ thỏ hoang về ăn". Nàng còn đi theo ăn qua vài lần, mùi vị tương đối ngon.
"Phải a!" Cợt nhả hôn lên gương mặt nàng, hương thơm say lòng người trời sinh được băng tuyết cọ rửa qua, dường như càng đậm hơn vài phần, "Nếu không cần ra tay mà chỉ cần lên tiếng, vậy không phải rất tốt sao."
Mộ Lăng Không lập tức ném tới một con gà rừng chết, chỉ ra cửa nói, "Đem nó ra ngoài mổ bụng làm sạch, sau đó cho ngươi hầm canh uống" .
"Không đi có được hay không?" Hắn khụt khịt cái mũi, giả bộ run run.
"Chàng cứ nói đi?" Liếc qua một ánh mắt lạnh, rõ ràng là đang nói..., chàng có gan thì cự tuyệt xem.
Đương nhiên Đế Tuấn không có dũng khí nói.
Cả đời này mềm yếu cùng nhẫn nhịn đều đặt trên người Mộ Lăng Không.
Lâu ngày, đã trở thành một loại bản năng.
Yêu cầu của nàng, có thể làm được liền tận phần hơi sức đi làm.
Không làm được, càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, thử xem có còn biện pháp khác hay không.
Chính hắn cũng thường hài hước thừa nhận Mộ Lăng Không là do ông trời phái xuống để quản thúc làm khắc tinh của mình, hai chữ ' thê nô ', tuyệt đối không phải là hư danh.
Xách lên cái đuôi gà rừng, hắn lắc lư từng bước tiêu sái đi ra cửa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ, khàn khàn đùa giỡn hít lãnh khí, hy vọng Mộ Lăng Không nhất thời mềm lòng để cho hắn vào trong, không cần làm loại chuyện cực khổ này.
Mộ Lăng Không tập trung tinh thần chuẩn bị ăn, mắt điếc tai ngơ.
Rất nhanh, tiếng nói của Đế Tuấn đại biến, kích đông giương cao....