Rút dao găm ra, hắn khắc một ký hiệu kì quái lên một thân cây trước cửa động.
Một mũi tên, chỉ hướng đỉnh núi, lấy ám hiệu nhắn lại.
"Thần bí như vậy. . ." Mộ Lăng Không bĩu môi, râu giả vễnh lên, " chúng ta đi nhanh lên đi, từ nơi này đến Đại Tuyết Sơn còn phải đi ít nhất canh giờ, thuận lợi, sáng sớm ngày mai chúng ta đến. . . Chỉ là, ta cuối cùng cảm thấy hình như không đơn giản như vậy, bình thường người đi tuần qua lại rất nhiều, nhìn thấy người xa lạ, không nói hai lời, nói đao liền chặt, trước đè xuống rồi mới hỏi."
"Chúng ta có Yêu Bài của tộc Tuyết Nữ qua cửa." Đem Yêu Bài của Tuyết Cơ treo ở lòng bàn tay, Đế Tuấn hả hê quơ quơ.
"Làm ơn, cửa Tuyết Nữ chỉ cho phép tự do ra vào ở rừng Tuyết Phong, họ không lịch sự cho phép chắc là sẽ không tự tiện xông vào Đại Tuyết Sơn , nếu không, một dạng sẽ phải chịu đối đãi nghiêm nghị, không có đặc quyền gì." Không trách được ngày đó hắn quý trọng thu đem đồ vật này, thì ra là giờ phút này đánh chủ ý này a."Hơn nữa, tộc Tuyết Nữ không có nam nhân, hai ta đều là mặc nam trang, cầm cũng là đồ của người ta, dùng lỗ mũi nghĩ cũng biết trong có kỳ hoặc, phu quân, trên Đại Tuyết Sơn cũng không phải chỉ có người ngu."
Hành động của Đế Tuấn giờ phút này rõ ràng chính là ngốc tử, rõ ràng chứ sao.
Chỉ cần thoáng chú ý một chút, người nào không nhìn ra.
"Chờ gặp được rồi hãy nói, cái sơn động này xem ra không nhỏ, bên trong cong cong quẹo quẹo rất nhiều con đường, có nương tử ở đây, vận số của vi phu là tốt rồi, chúng ta thuận lợi sờ tới Đại Tuyết Sơn, còn có thể không bị phát hiện đấy." Hắn nói được nửa câu, chợt nắm cánh tay Mộ Lăng Không phi thân nhảy lên, sau khi hai người biến mất ở rừng cây thì vài bóng người không tiếng động xuất hiện, sau khi kiểm soát qua, lại lặng lẽ giấu trở về chỗ tối.