Chẳng biết trong đầu thủ vệ kia đang suy nghĩ cái gì chờ lúc phát hiện có người tới gần thì một cánh tay từ thông đạo chật hẹp nhanh chóng thò ra, hắn không có thời gian để hô, dĩ nhiên bị đâm xuyên tim lạnh buốt.
Xác chết chưa ngã xuống, một tay của Đế Tuấn đỡ lấy thân thể hắn, chậm rãi chà lên thạch bích.
"Ách, bên ngoài có chuyện gì sao?" Một bên đồng bọn không có phát hiện, thấp giọng đặt câu hỏi.
Ách không, thân thể lại lui về phía sau mấy bước, thân thể suy yếu ngã ngửa ra sau, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú.
"Không có chuyện gì." Hắn thay thế trả lời, tay phải nhàn rồi cầm dao găm đã chuẩn xác đoạt lấy một sinh mạng khác.
Cách đó không xa, còn có bóng người di chuyển.
Đế Tuấn gục đầu xuống, đếm bước chân đi về phía trước.
Bóng tối che đi khuôn mặt hắn, để cho hắn có thể sử dụng phương thức kém nhất thuận lợi che dấu tung tích, chậm rãi tới gần chỗ này mà không bị thủ vệ phát hiện.
Đại Tuyết Sơn thật sự an tĩnh lâu lắm lâu lắm. . . . Lâu đến nỗi mà đa số mọi người đã quên bốn chữ thế giới nguy hiểm.
Thủ vệ, chẳng qua là công việc hàng ngày, luân phiên thay đổi, mỗi ngày không ngừng.
Nhưng ý nghĩa thực tế gần như không có.
Trong lòng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại một cái ý niệm trong đầu như vậy, dù sao cũng sẽ không có người xông tới, sợ cái gì, bên ngoài còn có rất nhiều đồng bạn coi chừng dùm đi.
Đế Tuấn chính là nắm được ý nghĩ như thế của bọn chúng, ỷ vào kẻ tài cao gan cũng lớn, kiên nhẫn mà nhẹ nhàng câu hồn như quỷ vô thường, một tên lại một tên đem nhóm cao thủ nhất đang đắm chìm trong an nhàn đưa lên đường hoàng tuyền.
Mỗi người bọn chúng đề vĩnh viễn chìm vào bóng tối phía trước, cuối cùng nhìn đến khuôn mặt thiếu niên hé ra băng lạnh , sau đó, căn bản không kịp nhắc nhở đồng bạn, đã cùng thế giới này vĩnh viễn cáo biệt.
Đế Tuấn rốt cục quay người trở về, nắm lấy tay Mộ Lăng Không, thật cẩn thận đi lên phía trước "Nương tử, đợi lát nữa nhắm mắt lại không nên nhìn, ngàn vạn lần đừng dọa đến cục cưng của chúng ta, tiểu hài tử không chịu được hù dọa, ban đêm sẽ gặp ác mộng."