"Nhị đệ, không thể nói bậy." Đầu Đế Tuấn ong ong vang lên, lòng nói tiểu tổ tông của ta, vi phu liều mạng để cho sự tồn tại của nàng xuống thấp nhất, không làm cho người khác chú ý, tránh dẫn đến nguy hiểm không cần thiết, nàng thế nào lại thiếu kiên nhẫn nhảy ra khiêu khích đây.
Mộ Lăng Không rũ xuống mí mắt lóe sáng chớp động, Nam Cung Liên Nhi khinh người quá đáng, cũng bức đến trước cửa, muốn đoạt phu quân của nàng, mình nếu giả bộ hèn nhát không lên tiếng, chẳng phải vì vậy cam chịu, hạ thấp uy danh.
Không nghĩ tới lời vừa nói ra, Nam Cung Liên Nhi không buồn không nóng, xấu hổ rũ mắt xuống, thỉnh thoảng liếc trộm gò má Đế Tuấn, giọng muỗi lớn nhỏ, khúm núm, "Chuyện như vậy ta nói cũng không tính, đương nhiên còn phải xem ý tứ đại ca ngươi."
"U, mới mẻ!" Mộ Lăng Không âm dương quái khí, ngước mắt nhìn về Đế Tuấn, "Đại ca ngươi cũng nhìn trúng vị tiểu thư yểu điệu này sao? Nếu như thế, liền sớm mang về nhà cho mẫu thân đại nhân xem một chút, ba sách sáu lễ, sớm định ngày thhanhf hôn thôi."
Định, định, định, định cái đầu quỷ.
Nếu là hắn dám gật đầu, Mộ Lăng Không cần phải tại chỗ xù lông, không thể xách đao giết người.
Đã sớm cùng nàng thẳng thắn qua, Nam Cung Liên nhi chẳng qua nhất thời tùy cơ ứng biến thôi.
Hắn tồn ý định lợi dụng, có lẽ không có nửa điểm không khí kiều diễm giữa nam và nữ, nói toạc miệng lưỡi, Mộ Lưng Không mới miễn cưỡng coi như tin hắn một lần.
Lần này gặp lại được Nam Cung Liên Nhi, tín nhiệm ít ỏi kia liền không cánh mà bay.
"Đại trượng phu lòng mang thiên hạ, chưa kiến công lập nghiệp, làm sao yên bề gia thất? Nhị đệ, ở phía sau chớ nói bậy, vạn nhất dơ bẩn trong sạch Nam Cung cô nương, ngươi muốn đại ca lấy cái chết tạ tội sao? ?" Đế Tuấn không tiếng động kêu thảm, nương tử oa, vi phu mang trái tim mổ xẻ cho nàng thấy tốt không? Chúng ta cũng muốn được người gọi cha gọi mẹ, cũng đừng bởi vì loại chuyện nhỏ này tranh cãi được không?
"Đại ca ngươi nghĩ vậy, Nam Cung cô nương nhưng là chưa chắc."