Đồng thời, hắn cũng làm cho Nam Cung Liên Nhi lại dấy lên chút hi vọng trong lòng.
"Có thể, có thể, ta sẽ nỗ lực giúp ngươi, nhưng lúc này, tha thứ cho ta không thể đảm bảo cho ngươi một trăm phần trăm." Đại Tuyết Sơn không phải chỗ của Nam Cung Liên Nhi, nàng không dám quá khẳng định.
"Ta tuyệt đối sẽ không tách khỏi đệ đệ." Đế Tuấn lần nữa nhấn mạnh.
"Ừ." Nam Cung Liên Nhi chỉ đành phải gật đầu, ngay cả Mị Yên bên cạnh nhanh chóng vẫy tay, cũng hoàn toàn cố chấp.
Giờ phút này nàng chỉ có một ý niệm, lưu lại người đàn ông trước mặt này, cho dù như thế nào, cũng không thể để hắn biến mất trước mắt mình.
Đế Tuấn thở dài một hơi, nhìn về phía ‘ Tiêu Cầm ’ bề ngoài bình thường nói: " Nam Cung Cô Nương đồng ý, xem ra chúng ta gặp được quý nhân, không cần nghĩ cách xông vào rồi."
‘ Đệ đệ ’ không lên tiếng.
Chỉ đưa tay nhỏ bé sang , vặn chặt ở chỗ đau càng thêm đau, ưu nhã, xoay tròn.
Đau nhức quen thuộc ập tới.
Đế Tuấn biết, nương tử nhà hắn mặc dù cực kỳ khó chịu trong lòng, nhưng vẫn một lần nữa đồng ý quyết định của hắn.
. . . . . . . . . . .
Có người dẫn đường, con đường vào Đại Tuyết Sơn trở nên thuận lợi rất nhiều.
Tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cùng với tuần thú thỉnh thoảng ẩn hiện chỉ cần gặp được Nam Cung Liên Nhi , căn bản cũng sẽ không cho gây khó khăn, cũng không hỏi nhiều vì sao phía sau nàng lại nhiều thêm người lạ mặt.
" Địa vị của Nam Cung cô nương ở Đại Tuyết Sơn rất cao nhỉ." Đế Tuấn rõ rang lai lịch của nàng, còn giả thành bộ dáng không biết gì mà tán dương nàng ta.
"Đại Tuyết Sơn là một chỗ bình đẳng, tường hòa, an bình, không có phân tranh, giống như là thế ngoại đào nguyên trong miệng các ngươi, quan hệ giữa người và người không phân chia đẳng cấp, mọi người có cùng chung mục tiêu, theo đuổi cực hạn của võ học, cho nên, cũng chưa nói tới địa vị có cao hay không." Cố sức dời đề tài đi, nàng cũng không muốn cho hắn biết quá sớm.