"Nếu như chúng ta cũng có thể lưu lại là tốt, không trách được người người cũng muốn tới đây hành hương, nếu quả thật như như lời ngươi nói, cũng đáng giá." Đế Tuấn không biến sắc nhéo tay nhỏ bé của Mộ Lăng Không, ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.
"Tiêu công tử nhất định có thể đạt được ước muốn." Nam Cung Liên Nhi than nhẹ một tiếng, hậu tri hậu giác phát hiện bốn phương trống rỗng, "Ah, nơi này phải có một đội người phòng thủ mới phải, mới vừa ta cho là đổi ca, nhưng là qua lâu rồi, cũng không có người đến, đám người kia càng tới càng kỳ cục rồi."
Mị Yên chợt chen miệng nói, "Tiêu công tử, Tiêu nhị gia, lúc các ngươi tới có thấy thủ vệ hay không?"
Đế Tuấn lắc đầu.
Mộ Lăng Không không để ý tới, tâm thần mơ hồ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mị Yên trực giác không đúng, nhưng nhìn Nam Cung Liên Nhi một bộ dáng xuân tình nảy mầm, cũng không dám nói thêm cái gì.
Tiêu Trúc hiện tại là quả tim trên người nàng, hơi bất kính một chút, người ta còn chưa bực, Nam Cung Liên Nhi ngược lại nổi giận trước.
Chuyện này tóm lại là chuyện của Liên Nhi, nàng nhiều nhất cũng chỉ tính người đứng xem, tương lai ra khỏi cạm bẫy, bị cấp trên hỏi tới, cũng có người khác cản trở, nghĩ đến đây, Mị Yên cũng thu lại tâm tư xen vào việc của người khác, khí định thần nhàn bất động không nói lời nào.
"Chúng ta bây giờ làm cái gì? Chờ thủ vệ đến đổi ca sao?" Đã chờ nửa ngày, Đế Tuấn có chút không nhịn được.
Lúc hắn và Nam Cung Liên Nhi ở chung vẫn là bộ dáng này, cho dù là hắn có việc cầu người ta, đến cuối cùng cũng sẽ là hắn dụ dỗ nàng theo bản năng.
"Không, đó là chức trách của bọn họ, chẳng quan hệ tới ta, Tiêu công tử đi theo ta đi, nơi này cách Đại Tuyết Sơn còn một đoạn rất dài, chúng ta đi sớm, chờ đến bên kia nghỉ ngơi nữa." Đã tìm được người, tâm tình Nam Cung Liên Nhi thoải mái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nụ cười ôn nhu.
Vì vậy, người nối đuôi mà đi, mang theo nữ tử áo trắng từ đầu đến cuối không nói chuyện, xuyên qua thân núi vang đầy tiếng nước chảy.