Đế Tuấn ngoài mặt nghiêm trang, nói năng thận trong, khuôn mặt trẻ con lại ra vẻ ông cụ non, làm cho người ta không dám coi thường hắn bởi vì tướng mạo.
Trên thực tế, trong bóng tối đong đưa hay tay làm cũng không ít chuyện xấu.
Mộ Lăng Không đi ở phía trước hắn, sau lưng hoàn toàn bại lộ, dưới lớp quần áo rộng thùng thình, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện, đường dưới chân càng ngày càng lắc lư, mọi người tuy cẩn thận, nhưng vẫn là không khỏi gập ghềnh, bàn tay của Đế Tuấn, cọ qua cọ lại trên cái mông tròn mê người kia, lúc đầu lướt nhẹ, giống như thật là vô tâm mà thôi, Mộ Lăng Không nhíu nhíu mày, lúc này không thể bắt bàn tay làm bậy kia, chỉ ho nhẹ cảnh cáo, nên cũng không nói thêm nữa.
Đế Tuấn làm gì cố chuyện lễ độ.
Không phản kháng không cự tuyệt, vậy thì coi tất cả là ý ngầm cho phép.
Lại nói, vị trước mặt này chính là vợ mình, ba sách lễ, cưới hỏi đàng hoàng, còn có gì cần khách khí.
Bóng tối che giấu miếng da mặt chướng mắt trên mặt nàng, chỉ là động vào, hình dáng quen thuộc cũng khiến hắn máu huyết dâng trào, không thể làm chuyện khác,nhưng mà đưa tay lén sờ thì cũng có thể chứ, hắn từ trước đến giờ chính người là rất biết lợi dụng thời cơ chứ sao.
Mộ Lăng Không bên tai nghe Nam Cung Liên thỉnh thoảng dặn dò Đế Tuấn chú ý dưới chân, mà Đế Tuấn cũng tao nhã lễ độ đáp lại, hai người hầu nhỏ của Nam Cung Liên Nhi thỉnh thoảng chen vào nói, dám dùng ngôn ngữ xem thường hai người, ngược lại Mộ Lăng Không lại an tĩnh, thế nhưng không ai cảm thấy kỳ quái, à, trừ Đế Tuấn không ngường quấy rầy bên ngoài, tất cả đều hài hòa như thế.
Cứ đi tiếp nư thế hồi lâu, trong lúc đi lại gặp vài đội nhân mã tuần tra, nhìn thấy là Nam Cung Liên Nhi, cũng không hỏi nhiều. . . Con đường thuận lợi không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Lăng Không khoác tay lên trên chuôi kiếm, sau khi được Đế Tuấn đơn giản cải tạo, mặt ngoài Tinh Thiết cự kiếm có thay đổi rất lớn, nhưng mặc dù biểu tượng có thể lừa gạt mắt người, nó lại giống như trước bẩm sinh hung hãn bá đạo.