Mộ Lăng Không tay khoác lên trên chuôi kiếm, trải qua Đế Tuấn đơn giản cải tạo, Tinh Thiết cự kiếm mặt ngoài có rất lớn thay đổi, nhưng mặc dù biểu tượng có thể lừa gạt mắt người, nó bẩm sinh hung hãn bá đạo lại cùng như trước một dạng.
Công lực của nàng đến lúc này, có thể chém ngã được ba Nam Cung Liên Nhi đấy chứ.
Có muốn động thủ hay không đây? Đây chính là môt vấn đề lớn.
Tiếng cười duyên bên tai nghe thật khó chịu!
Nam Cung Liên Nhi mơ ước nam nhân của nàng, mà nàng còn phải cố nén, không muốn nghe cũng không được.
Đây quả thực là thử thách làm hao mòn tâm tính.
"Nương tử, đừng buồn. . . Vi phu đang ở phía sau nàng." Đế Tuấn dán tới đây, cũng không sợ khoảng cách gần như thế, hai người bàn luận xôn xao sẽ bị người nghe.
"Ta không buồn." Chỉ là muốn giết người mà thôi.
"Không bằng, chúng ta vào Tuyết Sơn liền qua sông rút cầu, như thế nào?" Hắn da mặt dày đề nghị, phần nghiêm túc, bảy phần hài hước, làm cho người ta không phân biệt được là thật hay đùa.
"Chàng bỏ được sao? Nam Cung Cô Nương có thể được tính là cô gái tuyệt sắc trăm người có một đấy." Hắn hoàn toàn không có cảm giác sao?
"Ah? Huynh đệ hai người đang nói chuyện gì?" Nam Cung Liên Nhi giống như nghe được huynh đệ Tiêu gia nhắc tới tên tuổi nàng, nhưng tốc độ nói chuyện của bọn họ quá nhanh, nàng không có nghe rõ ràng.
"Đệ đệ ta đang khen Nam Cung Cô Nương là cô gái tuyệt sắc trăm người có một." Đế Tuấn trả lời lớn tiếng, một câu nói, ngắt đầu bỏ đuôi, nghe cũng rất giống như là lời hữu ích.
Liên Nhi tươi cười rạng rỡ, ngượng ngùng che gmặt, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, nhiệt độ nóng bỏng , khiến thân thể nàng hàng loạt rút chặt, "Tiêu nhị gia quá khen. . . Thật là không dám nhận."
Mộ Lăng Không tức giận mãnh liệt trợn trắng mắt, hít sâu mấy ngụm lớn, yên lặng nhớ tới, nhịn được, đừng động thủ, ngàn vạn nhịn đến khi ra ngoài rồi nói.