"Nếu như đứa nhỏ không có cha mẹ, nhất định sẽ bị ăn hiếp, vậy tốt hơn hết là nó đừng nên đến thế giới này chịu khổ, cả đời này ta đều là cô nhi, không ai quản, không ai yêu, nỗi khổ này, ta rõ ràng nhất. . . Được rồi, không nói nhiều, chàng quăng ta qua đi." Nơi này hoàn toàn không nơi tốt đẹp gì để nói tán dóc, chỉ cần Đế Tuấn có thể hiểu được tâm ý của nàng là được rồi.
Bị người nào đó khéo léo uy hiếp một cách kỳ cục, cả đời này của hắn, đại khái cũng không giống như giờ phút này ngay cả một câu phản bác cũng không dám.
Biểu tình của Lăng Không còn thật nghiêm túc nha.
Nếu như hắn không có nghe lầm mà nói, nương tử nhà hắn là lấy một xác hai mạng đến để uy hiếp hắn.
Không đúng, hắn cũng rất cố gắng nha, có lẽ là một xác ba mạng, bốn mạng. . .
Lắc lắc đầu, thuận tiện dùng hết toàn lực, cầm nhuyễn kiếm cuốn chặt lấy nàng nhẹ bay qua, Đế Tuấn hướng xuống phun một ngụm nước bọt, lầm bầm lầu bầu nói "Ai muốn chết? Lão tử tiếc mạng như vậy!"
Mộ Lăng Không chân hơi dính, lại bắt đầu tháo đai lưng ra.
Không đủ dài, lại đem Thất Tinh trọng kiếm trói ở một đầu, ra sức muốn quăng qua phía Đế Tuấn ——
Cám ơn trời đất, vừa hay đủ dùng.
"Phu quân! ! ! Lại đây! !" Thân thể căng cứng, dưới lòng bàn chân đau rát giống như bị kim đâm, vững vàng đứng lại, nàng chịu được, nhất định có thể để hắn bình an trở về.
Có điểm mượn lực, Đế Tuấn lập tức giống như con vượn nhanh nhẹn, một cánh tay đung đưa qua, lắc mấy cái liền đến bên cạnh người hắn.
Mũi chân mới hạ xuống, hắn đã bị nàng cậy mạnh một phen, kéo vào trong lòng, thân thể không ngừng run run lên, nói cái gì cũng đều không nói ra được.
Đai lưng theo gió lạnh bay bay tới, Tinh Thiết trọng kiếm vẫn còn đang gắt gao đính ở trên vách đá đối diện, một ít đoạn theo gió bay lên, uốn lượn quanh co, giống như một con rồng bay.
"Kiếm của ngươi. . ." Đây chính là bảo bối không rời khỏi người của Mộ Lăng Không nha.
"Bỏ đi." Chỉ cần hắn còn sống, ngoại vật đều có thể bỏ.