"Vậy còn thắt lưng bên kai của nàng nữa, chờ vi phu nghỉ ngơi một chút, lại đi qua giúp nàng lấy về." Hắn khẽ vuốt vuốt phía sau lưng của nàng, hi vọng động tác nhỏ này có thể làm cho của nàng thanh tĩnh lại.
Mộ Lăng Không lại vội vàng đoạt lấy tay hắn, lật qua thì quả nhiên thấy bàn tay của hắn máu thịt lẫn lộn, hẳn là lúc ngã xuống bị va chạm, dĩ nhiên nhìn không thấy bộ dáng trước kia.
Liều mạng cắn môi, nàng không nói lời nào.
Nước mắt lại như hạt châu, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới, nương tử đừng khóc, mấy ngày nữa tất cả đều sẽ tốt thôi, không có chuyện gì." Hắn bỗng nhiên giống như thiếu niên ngày xưa ăn nói khéo léo, luống cuống tay chân trấn an, dùng một tay khác không bị thương chạm lên khóe mắt đang không ngừng trào ra hơi nước của nàng.
"Rất đau, rất đau. . ." Vừa khóc thút thít, vừa lấy khăn tay từ trong lòng ra, cẩn thận phủi đi bụi bặm, sau khi lau sạch sẽ, bắt đầu giúp hắn bôi thuốc.
"Đau có một chút, bất quá đổi lấy ba cái mạng, đúng là vô cùng đáng giá." Cánh tay xấu xa thò ra, nhẹ nhàng sờ cái bụng bằng phẳng còn cách quần áo của nàng "Các bé cưng bị hù dọa đi, không có việc gì không có việc gì, cha ở đây, chớ sợ chớ sợ nha."
"Vừa rồi Nam Cung Liên Nhi không phải nói cho chàng, nhất định phải theo chân nàng ta chạy đi, tại sao chàng không nghe lời ? ?" Có thể hay nói đùa, nhưng là phải nhìn xem tình hình! Hắn lại chế giễu, đặc biệt chọn cái Quỷ Môn quan mà đến chơi như vậy, thiếu chút nữa đưa toàn bộ mạng của ba người cùng tiến vào.
Cảm xúc xao động, động tác dưới tay cũng nặng lên theo.
Lúc này, Đế Tuấn thật sự cảm thấy được đau đớn, nhe răng trợn mắt, lại vẫn phải nhịn "Nếu vi phu không chết một lần, sao có thể thoát khói cái miếng dính người như đường mất kia, nương tử nguôi giận, lần sau không dám, thật không dám."
"Đi theo nàng đi, vừa hài lòng, vừa thoải mái, dọc đường đi còn rất vui vẻ nha, xảy ra chuyện, lại thay đổi chủ ý sao?" Không phải nàng nghĩ nhiều, mà là hắn rất khác thường, làm cho người ta đoán không ra.