Thái Nhất không chút do dự kéo Mộ Lăng Không qua làm chỗ dựa vững chắc, đến khi nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận việc này, lập tức cười sai người lấy nỏ mạnh mẽ bắn ba đạo dây thừng qua "Cửu ca, cần tiểu đệ tự mình đi đón ngài sao?"
Lúc này hai người mới chú ý tới, Thái Nhất dẫn theo không ít người cùng đi, bốn đội thống lĩnh Long Đằng đoàn Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ rõ ràng ở trong nhóm đó, mà Tiêu Duy Bạch đầu đội quần áo tang Tiêu duy trắng lại càng hết sức chói mắt, không muốn chú ý đến cũng khó
Mộ Lăng Không kiên trì, Đế Tuấn trước một bước thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Chính mắt nhìn thấy Thái Nhất vững vàng tiếp được thân thể hắn, Mộ Lăng Không mới yên tâm.
Nơi này tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không thắng được nàng, cởi bỏ dây thừng ở phía dưới bàn chân, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh mọi người, lại có Thần Nỗ Thủ có biện pháp giúp Mộ Lăng Không lấy về Tinh Thiết cự kiếm, cung kính trình lên.
"Cửu ca, bị thương khá nặng nha, lâu rồi không có ăn qua thiệt thòi trên tay ai, lại liên tiếp bị người của Đại Tuyết Sơn xỏ mũi dẫn đi, cảm giác như thế nào?" Tự vạch áo cho người xem lưng, Thái Nhất căn bản không để ý đến ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của Đế Tuấn.
"Ngươi không ở đại đô trông coi Kim Loan điện, chạy đến nơi này chơi đùa làm cái gì?" Lườm hắn một cái, Đế Tuấn lười trả lời vấn đề vô lý kia, đổi sang chuyện khác, bắt đầu bới móc khuyết điểm của hắn.
"Nếu như ta không đến, hôm nay ngươi cùng Cửu tẩu phải treo ở trên này hong gió sảng khoái thành thịt khô. . . Di? Vị tiểu ca này là ai? Ta Cửu tẩu đây?" Nhiều lời cả buổi mới nghĩ đến nhìn xem, không tìm được Mộ Lăng Không, ngược lại nhìn thấy một người nam tử dung mạo xấu xí thâm thiết đứng bên cạnh Đế Tuấn, hai tay không ngại khoác trên cánh tay của hắn, nửa người cũng dán ở trên, không đển lại một chút khe hở.
Đáng tiếc không đợi hắn kích động đến đỉnh điểm, Đế Tuấn và nam nhân thần bí kia mập mờ lau trên mặt vài cái, ngay trước mắt một đám trẻ làm trò đổi mặt thần kỳ.
Quyển chương : Gian tình thiên, xấu hổ ox ()
"Khụ khụ khụ. . . Cửu tẩu, ngài cư nhiên còn có chiêu này, bội phục bội phục." Thái Nhất âm thầm vui mừng, may là hắn nói ra chậm nửa nhịp, mới không bị bẽ mặt.
"Đa tạ Thập nhị gia có ân cứu giúp, ngươi tới vô cùng đúng lúc, không biết có mang theo dược hảo hạng trong cung bên mình không, vết thương trên tay Cửu ca ngươi rất nghiêm trọng, cần trị liệu." Không suy nghĩ nhiều, trong đầu của Lăng Không chỉ bàn tay đầy vết thương kia, nói không đau tuyệt đối là giả vờ, trên trán của hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, rơi xuống một tầng, lại một tầng.
Tiêu Duy Bạch nhanh chóng lấy dược đưa qua "Chị dâu, ta mang theo rất nhiều đây, nội thương, ngoại thương, bổ dưỡng nguyên khí, ngài cần loại nào?"
Thừa dịp Mộ Lăng Không đi qua chọn thuốc, không rảnh chú ý hắn, Thái Nhất sát lại nhìn nhìn, chép chép miệng, hạ giọng nói "Cửu ca, ngươi bị thương nhiều lần như vậy, lúc này xem như nhẹ nhất đi nha? Đừng có giả bộ, rất không có dáng vẻ đi."
"Làm hòa thượng thì lăn qua một bên đi, ngươi cũng đã xuất gia, làm sao có thể hiểu biết chuyện tình yêu nam nữ thực sự." Đế Tuấn có chút hưởng thụ, chờ lúc Mộ Lăng Không trở về, bàn tay biết điều một chút, mặc cho nàng đùa nghịch, tuy nói đau đớn không dứt, nhưng cảm giác này lại giống như ăn mật đường, không thể che dấu nổi vui sướng.
"Có chuyện gì tốt vậy?" Thái Nhất nửa ngồi, đá đá gót giầy Đế Tuấn.
"Có thì có, nhưng mà, ta không muốn nói với ngươi." Vui vẻ đắc ý xoay người sang chỗ khác, ánh mắt linh lợi như kẻ trộm không ngừng đảo quanh trên người Mộ Lăng Không.
"Ta đây có được bản đồ tiến vào Đại Tuyết Sơn, hao hết trăm cay nghìn đắng mới có được, lấy ra trao đổi với ngươi, như thế nào?" Thập nhị gia cũng coi như đến có chuẩn bị, lục lọi hồi lâu, lấy từ trong ngực ra một cuộn da dê vừa đen vừa bẩn, mở ra đặt ở trước mắt Đế Tuấn , chờ sau khi hắn ngắm vài lần, lại rất nhanh thu lại, dấu ở phía sau "Thế nào? Đồ vật này nọ hàng thật giá thật..