Đứa bé này chưa ra đời, nhưng là truyền nhân mà hắn nhìn trúng, làm gì có chuyện người ta mới nói vài ba lời liền dễ dàng buông tha.
"Lão đại, ta. . . Ta. . . Ta. . . Ta. . ." Tiêu Duy Bạch mặc dù đứng ở đàng xa, lỗ tai vẫn dựng lên thật cao, chỉ sợ đi tới nơi này còn bị rơi xuống.
"Ngươi cũng tới đi." Gật đầu đồng ý, Đế Tuấn cảm thán rồi biến mất.
Ân oán ở Hoang Đường Sơn cũng cần phải kết thúc, những người chết oan cũng đang ở trên trời nhìn xuống, người sống cũng hàng đêm không yên giấc.
Tiêu Duy Bạch mặc quần áo tang ở trên người, nhắc nhở mình không nên quên mất.
Mà Đế Tuấn lại đem phần nặng nề đọng ở trong lòng, đến thời gian, địa điểm thích hợp, ngọn lửa nho nhỏ đang ẩn giấu cũng có thể bùng lên.
Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ rục rịch ngóc đầu dậy.
Bọn họ là lính, không giống như Tiêu Duy Bạch như vậy, muốn nói thì nói, muốn làm thì làm.
Dưới bốn ánh mắt tha thiết kia rõ rang đang nói gì đó.
Muốn đi. . .
Muốn trở thành cánh tay đắc lực bên người hoàng thượng.
Hi vọng thành tựu cả đời có thể có chỗ sử dụng, dù là không cẩn thận mất mạng, cũng không có quan hệ.
Ý nghĩa sự tồn tại của họ, vốn là như thế.
"Chu Tước hầu ở bên cạnh phu nhân, cẩn thận chăm sóc, về phần ba người các ngươi thì canh giữ ở nơi này, người ngựa đều bí mật đi, chờ đợi ra lệnh." Đế Tuấn nói, thật ra thì cũng chính là quyết định sau cùng.
Thanh Long, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ mặc dù không tình nguyện, cũng phải ngoan ngoãn ôm quyền đồng ý.
Duy nhất Chu Tước bị chọn trúng lập tức cười híp mắt đứng ở sau lưng Mộ Lăng Không.
Chủ tử nói muốn nàng chăm sóc phu nhân, như vậy nhiệm vụ của nàng ở Đại Tuyết Sơn chính là phải chăm sóc phu nhân thỏa đáng, thư thư phục phục, làm xong tồi, chỗ tốt tất nhiên không cần nhiều lời.
. . . . . . . . . . .
Ở trong sơn động tối tăm lâu rồi, một lần nữa trở lại mặt đất thì trong lòng cảm thấy thoải mái.