Một đoạn năm tháng thanh xuân kia, hắn và Mạn nhi, chuyện tình giữa tỷ muội Hậu Thổ, giống như vẫn còn ở ngày hôm qua.
Chữ tình khó giải, chữ tình đả thương người, nếu có thể phá bỏ, thành Phật thành thần.
Đế Tuấn trầm mặc không nói gì.
Cho dù lòng có bất mãn, nhưng vẫn không có cách nào nói ra được.
Một là cha, một là mẹ, sự lựa chọn của bọn họ đã qua hơn hai mươi năm, coi như hắn là cốt nhục của bọn họ, cũng không có quyền nói lại lịch sử đã qua.
Thở dài một tiếng, tâm tình hắn chợt phiền loạn, tiếng rên rỉ bên tai làm người ta bộc phát ra không kiên nhẫn.
Lấy ra hai viên bạc vụn, dùng hết phiền muộn toàn thân đánh qua,Thủy Đinh Đông cùng thiếu niên kia rên lên một tiếng, ngã xuống, ngừng thở.
Thân thể của bọn họ còn giữ tư thế khi còn sống, thân mật đan xen vào nhau.
Nếu như Thủy Đinh Đông tỉnh táo lại, lấy tính khí thanh ngạo của nàng, đại khái cũng không chịu được việc trước mắt.
Đế Tuấn gián tiếp giúp nàng giải thoát.
Mộ Lăng Không quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn lại.
Từ trên mặt đất nhặt lên một mảnh áo choàng không biết người nào vứt bỏ xuống, nhẹ nhàng thảy qua, vừa vặn có thể đậy thân thể trần trụi của hai người.
Giết người, đổ máu, cảm xúc uất ức của Đế Tuấn thoáng hóa giải, hắn nghiêm nghị nhìn Linh Đế, gằn từng chữ một, "Phụ hoàng, thỏ không ăn cỏ gần hang, chuyện ngài làm như vậy thật quá đáng."
Phong lưu thành tánh còn chưa tính, làm gì thân tỷ muội người ta cũng đi trêu chọc. . . Được rồi, làm cho Tiêu hoàng hậu cùng Hậu Thổ Thánh mẫu trở mặt thành thù hơn hai mươi năm còn chưa tính, còn gián tiếp sản xuất ra quả đắng hôm nay, muốn kể khổ cũng không có ai đồng tình với hắn.
"Tiểu Cửu , đang ở đế vị, có chút chuyện, khụ khụ, thân bất do kỷ." Ở dưới ánh mắt chỉ trích của nhi tử, Linh Đế chột dạ.
Chuyện cũ đã rồi, muốn làm lại, cũng không thể.
Cô phụ tình nghĩa của Hậu Thổ, cùng Mạn nhi tư thủ cả đời, đây có lẽ là nhân duyên đã định trước.