Đường cũng đã đi hết, còn nói nếu, thì có ý nghĩa gì?
Nhưng sắc mặt đó của Đế Tuấn, lại không khỏi làm cho người ta sinh ra dục vọng muốn giải thích.
Vì vậy, Linh Đế quỷ thần xui khiến lấy nhi tử làm ví dụ, "Nếu như ban đầu nếu đổi lại là con, cuối cùng phải lựa chọn, cũng có thể tương tự như trẫm, hoặc là nói, mỗi người đàn ông khi đối mặt tình huống đó thì cũng không thể tránh được. . ."
Lời còn chưa dứt, người đã mềm mại ngã xuống, Đế Tuấn thu ngón tay về, vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra âm trầm.
Hắn cúi người, khiêng phụ hoàng lên, âm thanh nhẹ thoáng qua, "Phụ hoàng, con vĩnh viễn đều không thể trở thành ngài." Đi trở về đến bên cạnh Mộ Lăng Không thì hắn đưa tay ra, cho đến khi nàng đưa tay mềm lên, mới hài lòng nắm chặt, "Ta tuyệt sẽ không để mặc cho chuyện đi tới một bước kia. . . Lăng Không không có cơ hội trở thành mẫu hậu thứ hai, bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không tự tay giúp người yêu gạt bỏ trở ngại, đả thương lòng của nàng, cũng làm bẩn phần ân tình này."
"Phu quân. . ." nơi cổ họng Mộ Lăng Không giống như treo nặng ngàn cân đá, lời muốn nói rất nhiều, nhưng một câu cũng không nói ra.
" Chuyện Đại Tuyết Sơn phải hiểu rõ, phụ hoàng tỉnh táo, niệm tình cũ, chuyện cũ lộn xộn lung tung quấn cùng nhau, ngược lại khó thực hiện quyết định." Hắn chuyến này một là tìm kiếm cha mẹ, hai là vì hoàn toàn triệt đi dã tâm của những người khác tồn tại trên người Mộ Lăng Không dã tâm, trở về hoàng gia sống một cuộc sống yên bình.
Hiện tại mới tiến triển một phần ba, chỗ khó nhất lại sắp tới, cho nên vẫn là đánh ngất Linh Đế trước, càng dễ dàng hơn.
"Phu quân, chàng đã tìm được phụ hoàng, không thể dẫn người xuống núi trước sao? Giao cho ta đi tìm mẫu hậu, ta bảo đảm, dù là liều tính mạng, cũng nhất định mang mẫu hậu chàng về."
Không muốn nhìn thấy cảnh tượng Đế Tuấn cùng Hậu Thổ Thánh mẫu tỷ thí, không muốn làm giảm bớt hy vọng.