Đế Tuấn không để ý tới đệ đệ ầm ầm ĩ ĩ, trên gương mặt trẻ con hiện đầy mây đen, sấm sét vang dội, va chạm kịch liệt.
"Đế Tuấn, đã lâu không gặp." Đối đáp cẩn thận, Huyền Minh không dám khinh thường, đối phương đối với mình cực kỳ tức giận, đi lên chào hỏi cũng không chào, chỉ chạy nhanh chủ đề, liên tiếp xuất hiện sát chiêu, không chừa lối thoát, rõ ràng là muốn lấy tốc độ nhanh nhất đem mình chém chết tại chỗ.
Hoàng đường sơn thiếu nợ máu, có lẽ chỉ có thể dùng máu mớ có thể trả nợ.
Huyền Minh nghĩ đến đôi bên hận thù có một ngày sẽ gặp lại Đế Tuấn, nhưng cũng không có ngờ tới, thời khắc sống còn sẽ đến sớm như vậy.
Áp lực cực lớn, ùn ùn kéo đến.
Nếu như nói, lần trước hai ngươi giao thủ, còn có thể miễn cưỡng đánh thành hòa.
Sau mấy tháng ngắn ngủn lại gặp lại, cho nên trong lòng Huyền Minh sinh ra một tia bi thương.
Đó là chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm.
Hắn trốn không thoát.
Lần này Đế Tuấn quyết tâm lấy mạng của hắn, không cần dùng binh khí, bàn tay ở chung quanh thân thể hắn tạo thành một đạo tường đồng vách sắt, mỗi lần Huyền Minh muốn tránh thoát ra, liền lập tức bị công kích dày đắc hơn đánh trở lại.
"Võ công của ngươi.... Tại sao.... Tiến bộ nhanh như vậy? ?" Hắn không cam lòng kêu gào.
Cho dù chết, cũng phải biết đáp án.
Võ công của một người, cho dù đột nhiên tăng mạnh, cũng không thể nào trong vòng mấy ngày đạt tới trình độ như thế.
Hắn nghĩ không ra.
Thật muốn không đau.
Chẳng lẽ...vì báo thù, Đế Tuấn sẽ chỉ vì cái trước mắt mà dùng tới cách gì, mạo hiểm nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma, dùng dược vật hoặc là biện pháp khác tạm thời kích thích tiềm năng trong cơ thể, để đạt được mục đích nâng cao võ công.
Biện pháp tương tự trên Đại Tuyết Sơn cũng có ghi lại, lại hiếm khi có người sẽ làm như vậy.
Mổ gả lấy trứng, được nhưng chỉ là biện pháp nhất thời, sau khi mất dược hiệu, tiêu hao tiềm năng trong cơ thể sẽ mang tới hậu quả, không thể tưởng tượng nổi.
Đối với nghi vấn của Huyền Minh, Đế Tuấn khinh thường không thèm trả lời.