"Thái Nhất?....đệ đệ Đế Tuấn?...Ngươi cũng là hài tử của Tiêu Mạn nhi? ? ?" Hậu Thổ bộ dáng vô cùng khiếp sợ, nàng vẫn cho là, bọn họ chỉ sanh một đứa bé.
Không nghĩ tới....không nghĩ tới...Vẫn còn có một đứa nữa.
"Ta cùng Đế Tuấn ca ca dáng dấp giống nhau như vậy, người lại không nhìn ra? Ai, thất bại." Tránh ra vấn đề, không có cho ngay mặt trả lời, Thái Nhất thừa dịp tâm thần đối phương đại loạn, chuyển thủ thành công, quả đấm tràn đầy sinh lực, hạt mưa chào hỏi bình thường.
Trên đời này đại khái cũng chỉ có hắn vừa nhận thức thân thích, vừa đánh cho đến chết.
Miệng không cho là nhục kêu gọi ngọt ngào, một tiếng lại một tiếng Hậu Thổ a di, gọi vô cùng thân thiết...
Ngay cả bên kia Đế Tuấn bị phẫn nộ làm đầu óc choáng váng cũng không nhịn được trên người từng trận lạnh rờn rợn, da gà nổi toàn thân.
"Tại sao lại như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không nói với ta...còn có một nhi tử." Người đứng đầu Đại Tuyết Sơn thất hồn lạc phách, trong lúc nhất thời, ủy khuất tích lũy nhiều năm đánh uos vào đầu, hàng đêm chưa chợp mắt, thực cốt tương tư, đến cuối cùng, nàng-Hậu Thổ vẫn lầ hai bàn tay trắng, mà con của bọn họ, đều đã trưởng thành, tướng mạo tốt, võ công cao, để ở chỗ nào, cũng có thể đưa tới một mảnh khen ngợi.
Nụ cười thuần lương của Thái Nhất, nháy nháy mắt, lại giả bộ ngạc nhiên la lên, "Nhi tử của phụ hoàng không chỉ có ta cùng Cửu ca, Hậu Thổ a di ngươi ngẫm lại xem, ta cũng đứng đến hàng thứ mười hai, phía sau còn có bảy tám người huynh đệ đây, đúng rồi, nếu như đếm cả những vị công chúa cùng em gái họ, không có năm mươi người, cũng sẽ vượt quá bốn mươi, thật xin lỗi, rất nhiều năm không có trở lại kinh thành, sau phụ hoàng lại cho ta thêm mấy đệ muội nữa, thật sự là không có cách nào làm rõ ràng."
Vì sao kêu con bất hiếu?
Thái Nhất chính là điển hình.
Chửi bới nâng danh dự phụ hoàng, đó là thao thao bất tuyệt.
"Nhiều như vậy....Tiêu Mạn nhi tại sao không kể? Nàng không phải là hoàng hậu sao?"