Thành công ngừng lại tiếng huyên náo của Huyền Minh, Mộ Lăng Không thật lâu mới dám ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong suốt của Đế Tuấn, may mắn, trừ bỏ nghi vấn ra, cũng không thấy vẻ mặt hờn giận.
Mắt cá chân hơi tê của nàng thoáng có thêm vài phần khí lực, suy yếu cười, "Có thể. . . Giữ lại cho hắn một mạng hay không?" Sợ Đế Tuấn nổi giận, Mộ Lăng Không lại vội vã giải thích "Chỉ cần một mạng là được, những thứ khác, ta mặc kệ."
Nàng cũng không cần biết.
Tội lỗi Huyền Minh phạm phải chính là không thể tha thứ.
Nàng qua đây diễn giải cầu tình như vậy, đã là quá lắm rồi.
Tính khí của Đế Tuấn, nàng hiểu hơn hết bất cứ người nào.
Vốn cũng không phải là người dễ nói chuyện nha!
Đối với nàng ôn hòa ấm áp, đổi lại những người khác, có lẽ cho tới bây giờ đều là vẻ mặt băng lạnh.
Người nào dám nhìn khuôn mặt con nít kia mà không lo lắng?
Vậy hành vi kia đơn thuần là bản thân không co việc gì muồn tìm đến cái chết.
Trái tim Mộ Lăng Không thình thịch đập loạn, nhưng hoàn toàn không có ý tứ dời đi, chờ mong nhìn Đế Tuấn, chuẩn bị tùy thời mà nói thêm lý do thuyết phục hắn.
Tuy rằng, đến lúc này nàng còn chưa có nghĩ ra cái cớ gì tốt để giữ lại tính mạng của cừu hận này.
"Nương tử, cho lý do." Nhìn một cái, hắn mới không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, đây không phải là muốn nàng giải thích.
Trên mặt con nít căng ra, mấy cái tia chớp lúc sáng lúc tối, nổi lên, tích tụ lại, tùy thời cũng có thể chuyển thành một trận bão lớn trước nay chưa từng có, cắn nuốt sạch mọi thứ trước mắt.
"Này. . . Ngươi để ta suy nghĩ, đừng nóng vội, đừng nóng vội." Mộ Lăng Không dậm chân, nhanh chóng suy nghĩ.
Huyền Minh ở sau lưng nàng tiếp tục hộc máu, mặt tường đến mặt đất, nhuộm đỏ một mảng lớn, dĩ nhiên hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Đế Tuấn coi như là nể tình, chậm rãi chờ, làm đôi mắt Thái Nhất đảo qua, xác định hắn không thành vấn đề, cũng không vội vã mà đi lên giúp đỡ.
Hắn ở Thiếu Thất sơn lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ có sống phóng túng cùng quấy rối đâu.