Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Huyền Minh không có lên tiếng.
Giống như cảm thán, hóa ra những chuyện kia, nàng đều nhớ rõ.
Đế Tuấn thật sự nghe vô cùng nghiêm túc, không đáp lời, nhưng khuôn mặt rõ ràng đã dịu đi.
Tìm ra cách, trong lòng Mộ Lăng Không đại khái hiểu rõ, theo lời này nói xuống chính xác không sai "khi còn bé, không ai đối tốt với ta, Huyền Minh xem như người duy nhất, tuy rằng sau này hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, làm cho ta hận thấu xương, nhưng. . . Nhưng. . . Ân tình khó phai."
Sai lầm không che giấu được, mà oán hận đồng dạng cũng không dứt.
Tâm tình Mộ Lăng Không rối rắm, trái phải lôi kéo nàng.
Nói đến nói đi, những chuyện đã qua này, thật ra Đế Tuấn cũng chưa từng tham dự qua, nhưng hắn hiểu được nàng, cũng không có cách nào trách cứ.
"Đó." Đế Tuấn lên tiếng trả lời, sải bước đi tới, nhìn chăm chú về phía ánh mắt hoảng sợ của ànng, một phen kéo vào trong lòng, rời xa Huyền Minh "Nợ máu trả bằng máu, vi phu có chút khó khăn."
"Ta biết." Tiếng nói nhỏ đến không thể có nhỏ hơn, nếu không phải hai người gần sát nhau, thật đúng là khó nghe rõ nàng ở nói gì.
"Đó là lý do, nương tử không có mượn lý do thoái thác đấy chứ ? ?" Trong mắt của hắn hiện lên một chút ý cười, không cố ý che dấu sâu đậm, không cho nàng phát hiện, "Nếu không phải như vậy, tìm cách hối lộ vi phu cho tốt, ít nhất để người ta cảm thấy được, khoản mua bán này không tính lỗ vốn."
Cuối cùng Mộ Lăng Không không nói gì.
Hắn hắn hắn hắn hắn, đây không phải mượn gió bẻ măng sao.
"Trên người của ta còn có cái gì có thể hối lộ cho chàng sao?" Chi phí ăn mặc của nàng, đều đến từ hắn, về chút 'Tiền trinh' trên người này, vẫn là hắn cấp cho dùng ở nàh, căn bản không vào được pháp nhãn (mắt thần) của Đế Tuấn.
Trừ lần đó ra, tiết mục lấy thân báo đáp cũng không còn diễn, đại hôn lâu rồi, đứa nhỏ cũng có, được xưng tụng là lão phu lão thê tử.
"Còn muốn muốn, nhất định có." Hắn lập lờ nước đôi trở về, lại chuyên tâm rống lên câu thứ nhất, động tác của tiểu tử đó thật sự là quá chậm, nhìn phiền lòng người.