"Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, ngoan ngoãn theo bên người gia, từ nay về sau được ngưỡng mộ, cơm no rượu say, vinh hoa phú quý hưởng dụng vô tận." Giả bộ thành con nhà giàu, Đế Tuấn muốn gì được nấy, thần thái cử chỉ, một chút cũng không giống.
Dĩ nhiên, nếu như thay bộ quần áo tầm thường trong phòng kia, mang trang sức quý báu, sau lưng đi theo vài vị cẩu nô tài ỷ thế hiếp người nữa, thì càng thú vị rồi.
Nàng cười vui không ngừng, phối hợp hắn trốn qua trốn lại, không chịu dễ dàng đi vào khôn khổ.
Hai người cười đùa vui vẻ, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Huyền Vũ, hơi thô rát, "Chủ tử, thập nhị gia từ sau viện trèo tường trốn đi."
"A?" Mộ Lăng Không kinh ngạc nhìn Đế Tuấn, người phía sau lại bình thản như đã đoán trước được.
"Không gọi hắn thử một chút, tiểu tử kia làm sao cam tâm, không quan trọng, chúng ta uống trà trước đã." Buông Mộ Lăng Không ra, giao phó Huyền Vũ mấy câu đơn giản, Đế Tuấn thong thả ung dung ngồi chờ.
Không lâu lắm, Huyền Vũ lại tới báo, "Chủ tử, thập nhị gia đã ' xin ' được quay lại, người có muốn hay không trông thấy nữa?"
"Huynh đệ của mình, không cần khách khí, đưa hắn trở về phòng đi, thu xếp thật tốt." Đế Tuấn hướng về phía Mộ Lăng Không chớp chớp mắt, giống như đang khoe khoang.
Ngoài cửa mơ hồ truyền tới âm thanh giãy giụa, bất quá rất nhanh liền biến mất không thấy.
Mộ Lăng Không cảm thán không thôi, võ công Thái Nhất cao như thế nào, đây chính là nàng tận mắt trứng kiến.
Một mình có thể chế trụ cao thủ đứng đầu Đại Tuyết Sơn, lại có thể bị đoàn người Long Đăng đoàn bắt lại, nghe thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong chuyện này nhất định có điều mờ ám.
Nhìn Đế Tuấn cười như kẻ trộm vậy, tám phần là hắn đã làm gì đó.
Hiện tại Mộ Lăng Không vô cùng tò mò, vì vậy dùng giọng nói vừa vặn để phu quân có thể nghe thấy nói thầm, "Thập nhị gia có phải hay không tối qua ăn phải cái gì làm hỏng rồi, hay là nói, mấy ngày hôm nay cũng không ăn được cơm, thân thê xương cốt hư mềm, làm cho tinh thần không khỏe mạnh nha?"
"Hắn có thể vất vả hơn ta sao?" Vỗ vỗ ngực, thần sắc Đế Tuấn hiện ra như thật, dáng vẻ xem thường.
Hắn thật sự có sức mạnh như vậy sao? Làm sao hắn có thể mạnh được như vậy.
"thí chủ, nếu ngài không nghe lời cảnh cáo, vì cứu người, tiểu nạp chỉ có thể cầm đao, cứu cô nương này trước, tích tầng công đức Phù Đồ, đưa các vị đi Tây Thiên thành phật."
Đôi tay hợp thành chữ thập, khom người thi lễ, vừa muốn giết người vừa muốn cứu người, trên người của tiểu hòa thượng tràn đầy mâu thuẫn, nhưng cũng cực kỳ hài hòa, giống như trời sinh hắn có cái dáng vẻ đấy.
Hồng môn chủ không ngừng cười, sát khí giăng đầy giữa hai hàng lông mày, tích tụ mây đen, tùy thời có thể rơi xuống mưa đen, "Tiểu sư phụ nói thật không có đạo lý, Phật tổ muốn ngài cứu người, dụng ý là quý trọng sinh mạng, nhưng vì muốn cứu một người ngài lại giết nhiều người, không đợi ngài xây Phù Đồ tầng, trái lại tội nghiệt vô biên, bên khinh bên trọng, chả nhẽ ngàu không phân biệt được sao?"
Hắn nhìn ra đầu óc của tiểu hòa thượng ngây thơ này giống như một sợi gân (tức là dễ hiểu, đơn giản), cố ý nói vòng tới vòng lui, hy vọng đợi đầu óc hắn choáng váng, buông tay, khiến bọn họ có thể bắt giữ Lăng Không, mang về Tứ Xuyên xử lý.
Nào có nghĩ đến, tiểu hòa thượng lại lắc lắc cái đầu ngốc, biểu thự không đồng tình, "Phật viết, làm việc phải có thứ tự trước sau, có đầu có đuôi, tiểu nạp đã có ý nghĩ cứu nữ thí chủ này, tự nhiên không thể bỏ dở nửa chừng, về phần các vị, các vị đến muộn rồi, chỉ cần xếp một hàng đứng một bên." Nâng cằm, trầm tư một lát, chợt ánh mắt chuyển sáng, giống như là tìm được biện phát giải quyết tốt, "hay là như thế này đi, đợi tiểu nạp cứu người, lập tức giúp các vị đọc thuần chú Vãng Sinh, sớm ngày siêu sinh..."
(thuần chú cứu người các nàng ạ =)))
Mộ Lăng Không không nhịn được cười, cười ra tiếng.
Dung mạo bình thường, cũng có mấy phần sinh động.
Sau khi tiểu hòa thượng xác định kinh mạch của nàng có thể tự vận chuyển, cười thu tay về, một bộ dáng khí độ tôn nghiêm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, ngoan ngoãn theo bên người gia, từ nay về sau được ngưỡng mộ, cơm no rượu say, vinh hoa phú quý hưởng dụng vô tận." Giả bộ thành con nhà giàu, Đế Tuấn muốn gì được nấy, thần thái cử chỉ, một chút cũng không giống.
Dĩ nhiên, nếu như thay bộ quần áo tầm thường trong phòng kia, mang trang sức quý báu, sau lưng đi theo vài vị cẩu nô tài ỷ thế hiếp người nữa, thì càng thú vị rồi.
Nàng cười vui không ngừng, phối hợp hắn trốn qua trốn lại, không chịu dễ dàng đi vào khôn khổ.
Hai người cười đùa vui vẻ, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Huyền Vũ, hơi thô rát, "Chủ tử, thập nhị gia từ sau viện trèo tường trốn đi."
"A?" Mộ Lăng Không kinh ngạc nhìn Đế Tuấn, người phía sau lại bình thản như đã đoán trước được.
"Không gọi hắn thử một chút, tiểu tử kia làm sao cam tâm, không quan trọng, chúng ta uống trà trước đã." Buông Mộ Lăng Không ra, giao phó Huyền Vũ mấy câu đơn giản, Đế Tuấn thong thả ung dung ngồi chờ.
Không lâu lắm, Huyền Vũ lại tới báo, "Chủ tử, thập nhị gia đã ' xin ' được quay lại, người có muốn hay không trông thấy nữa?"
"Huynh đệ của mình, không cần khách khí, đưa hắn trở về phòng đi, thu xếp thật tốt." Đế Tuấn hướng về phía Mộ Lăng Không chớp chớp mắt, giống như đang khoe khoang.
Ngoài cửa mơ hồ truyền tới âm thanh giãy giụa, bất quá rất nhanh liền biến mất không thấy.
Mộ Lăng Không cảm thán không thôi, võ công Thái Nhất cao như thế nào, đây chính là nàng tận mắt trứng kiến.
Một mình có thể chế trụ cao thủ đứng đầu Đại Tuyết Sơn, lại có thể bị đoàn người Long Đăng đoàn bắt lại, nghe thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong chuyện này nhất định có điều mờ ám.
Nhìn Đế Tuấn cười như kẻ trộm vậy, tám phần là hắn đã làm gì đó.
Hiện tại Mộ Lăng Không vô cùng tò mò, vì vậy dùng giọng nói vừa vặn để phu quân có thể nghe thấy nói thầm, "Thập nhị gia có phải hay không tối qua ăn phải cái gì làm hỏng rồi, hay là nói, mấy ngày hôm nay cũng không ăn được cơm, thân thê xương cốt hư mềm, làm cho tinh thần không khỏe mạnh nha?"
"Hắn có thể vất vả hơn ta sao?" Vỗ vỗ ngực, thần sắc Đế Tuấn hiện ra như thật, dáng vẻ xem thường.