Cuối cùng Đế Tuấn vẫn không có cơ hôi đi tham gia náo nhiệt, quấy rầy chuyện tốt của Thái Nhất.
Khoảnh khắc hạnh phúc say mê này, chỉ dành cho người có tình ý mà thôi.
Đợi đến sang năm chính là một nhà ba người.
Cuộc sống này hắn mong mỏi lâu lắm rồi.
... ...... ......
Mười sáu năm sau.
Tứ Xuyên, Hồng môn.
Sáng sớm, con quạ ở đầu cành kêu cạc cạc, đuổi đi một lớp, lại tới một lớp, đậu đầy cành cây.
Tân nhậm môn chủ mí mắt nhảy loạn, đứng ngồi không yên, tổng cảm thấy hôm nay nhất định có chuyện xảy ra.
Đúng như dự đoán, sau một tiếng nổ ầm ầm, sáu cánh cửa gỗ dày nặng nổ tung đổ xuống đất.
Sau khi kết thúc, một đôi kim đồng ngọc nữ đứng trước cửa, khuôn mặt tựa tựa nhau, sắc mặt vui vẻ, trăm miệng một lời quát, "Có ai không? Chúng ta tới tìm kẻ thù, trước mắt Hồng môn khốn khiếp các ngươi khi dễ mẫu thân chúng ta, còn không mau ra ngoài, bó tay chịu chói."
(Toàn văn hoàn)
Đôi lời của tác giả:
Cuối cùng quyển sách này cũng xong, trong lòng trống trải.
Gần đây thật sự rất ghét hệ thống hạt ngũ cốc, động một chút là xóa sách, xóa sách ta cũng không có cách nào khác.
Hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ Hàn Hàn, chúng ta xong quyển sách này, hẹn gặp lại.
Gần đây tâm tình không tốt, không có việc gì cũng đau đầu chảy mũi, đầu óc trống rỗng.
Tất cả mọi người chú ý thân thể, đừng để bị cảm.
Được rồi, ta không nói nhảm nữa, hen gặp lại sau một tuần nữa.
Hai người đối mặt, nhìn thấy rõ sắc mặt đại biến của mười mấy môn đồ Hồng môn, thân thể vận sức, chỉ chờ một câu nói của Môn chủ, liền xông lên, đem cái người không biết chết băm thành thịt vụn.
Mộ Lăng Không không chịu được khó chịu, mắt đẹp uy nghiêm quét nhìn, phàm là người nào bị nàng quét trúng, đều đắm chìm trong cảm giác kinh hãi của cái chết.
Nàng không thích giết người, cũng không đại biểu là không biết giết người, đã lâu rồi không giết người, cũng bởi vì không gặp được người đáng để giết.
Hôm nay bị người bao vây chặn đánh, bức đến bước này, ngay cả mạng cũng suýt mất rồi, nơi nào còn sinh ra lòng thương hại.
Hông của tiểu hòa thượng có một cái bao bố (túi làm bằng vải bố), hắn cho tay vào tìm một hồi lâu, cuối cùng lấy ra được hai nhúm bông vải, đưa cho Mộ Lăng KHhông, ngụ ý là bảo nàng nhét vào tai.
Sau khi hài lòng nhìn thấy nàng làm theo, hòa thượng lại nói, "Làm phiền nữ thí chủ hé miệng, đôi tay lại dùng sức bịt tai, trầm ngâm nín thở."
Hắn cười vô lại, mặt cong cong, hoàn toàn không có dáng vẻ nguy hiểm.
Không biết sao, đột nhiên bản năng của nàng lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm.
Nàng làm theo.
Thiếu nữ luôn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay nàng lại thuận theo lời nói của tiểu thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng.
Không chỉ như vậy, nàng còn đứng đằng sau hắn, vùi đầu vào đầu gối, dùng sức bịt chặt tai.
Tiểu hòa thượng thỏa mãn gật đầu, quay người đối mặt với người của HỒng môn, "Các vị, còn có một chút thời gian hối hận nha, Ngã Phật Từ Bi, Phổ Độ Chúng Sinh, , , ,.....A di đà Phật."
Một tiếng phật cuối cùng, sức mạnh tràn đầy, vậy mà lại vận dụng tám phần công lực.
Trong nháy mắt, không kể võ công mạnh yếu, trước mắt của các môn đồ Hồng môn là 'quần tinh loạn thiểm' (thế võ các nàng ạ), người có công lực thấp kém không tự chủ được bất tỉnh, nằm bò ở trên đất, miệng sùi bọt mép.
Mặc dù Mộ Lăng Không đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị chấn động, đầu óc trống rỗng.