Không khí giống như ngưng kết ở một khắc kia. Tất cả mọi người không có lên tiếng, không dám nói, nhìn chăm chú vào Cảnh Võ trong phòng khách và Tiểu Hồng bên cạnh cửa. Tròng mắt tối tăm của hắn, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng, cùng với đồ sứ vỡ bên chân nàng, loáng thoáng còn nghe thấy được mùi thơm của trà Ô Long.
Trần chưởng quỹ ngồi ở trong sảnh đường nhìn Tiểu Hồng sắc mặt trắng bệch, trong lòng thật sự là không đành lòng, trên khuôn mặt già nua tràn đầy áy náy. Hắn đã sớm nghe nói lúc này thân thể nàng cực kém, chỉ sợ khí xuân se lạnh, sẽ làm nàng nhiễm lạnh, không nhịn được mở miệng nói:
"Tiểu Hồng, ngoài trời lạnh, trong phòng ấm áp chút ít, ngươi vào đi!” Lão nhân hiền lành khuyên bảo đột nhiên thức tỉnh nàng. Lúc này nàng mới phát hiện, một trong những người đưa lưng về phía nàng, hẳn chính là Trần chưởng quỹ của cửa hàng Tiền gia. Thân thể của nàng lung lay như sắp đổ, không bước vào trong thính đường, mà là lui về sau một- bước. Bước đi của nàng không xong, giống như tuỳ thời đều có thể té ngã.
Cảnh Võ trong phòng khách, nắm chặt quả đấm, đồng thời đứng dậy, thân thể cường tráng cương như đá cứng.
Tiểu Hồng lại lui một bước.
Trong mắt của nàng, tràn đầy thương tâm cùng với tuyệt vọng.
Tiếp theo, nàng khóc nức nở ra tiếng, xoay người bỏ chạy.
Nàng vừa chạy, Cảnh Võ đang muốn đuổi theo, lại nghe ông chủ Vương mở miệng hỏi thăm: "Di, cô nương này nhìn rất quen mắt, xin hỏi nàng là?”
"Nàng là phu nhân của ta, vừa mới từ phía nam đến.” Hắn chạy sát theo sau, mở miệng tiêu trừ hoài nghi của đối phương, mặt lạnh nói: "Xin lỗi, nàng có chút không thoải mái, ta đi xem một chút. Ông chủ Vương, thứ cho ta không tiễn.”
"Ơ?” ông chủ Vương ngẩn ngơ, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Trần chưởng quỹ đã đứng dậy, hỗ trợ tiễn khách, "Ông chủ Vương... bên này.”
Cảnh Võ không để ý đến phía sau, bước nhanh từ đại sảnh đi ra ngoài, vừa ra cửa, lập tức thi triển khinh công, đuổi theo.
Tiểu Hồng đã xuyên qua đại sảnh, chạy ra khỏi cửa, thiếu chút nữa đụng phải n-ha hoàn chờ ở cạnh cửa.
"A! Tiểu Hồng cô nương, tại sao? Tiểu Hồng cô nương? Ngài muốn đi đâu?”
Mặc dù nghe thấy bọn nha hoàn kêu to, nàng vẫn không có dừng bước lại, cước bộ nho nhỏ, ở trên phiến đá cứng rắn chạy trốn một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần thiếu chút nữa ngã nhào, nước mắt nóng hổi tán lạc tại không trung.
Nàng vừa chạy ra cửa tròn (ở hoa viên hay có mấy cái cửa hình tròn á...), Cảnh Võ kịp thời đuổi đến trước khi nàng ngã, bắt được nàng. Hắn bắt cánh tay của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dán vào lòng của hắn, khóc đến khiến hắn đau lòng.
"Buông!” Tiểu Hồng giãy dụa.
"Không được,” hắn không chịu buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, "Nàng ngã sẽ tổn thương mình.”
"Ngươi muốn đại tiểu thư làm sao bây giờ? Nghiêm công tử làm sao bây giờ?” Nàng nhỏ tiếng hỏi, thân thể không ngừng run rẩy. Bọn họ thậm chí đã tính toán chuyển vào nhà lớn của Nghiêm gia!
Cảnh Võ muốn an ủi nàng, nhưng vừa nghe thấy nàng nhắc tới hai người kia, sắc mặt của hắn liền thay đổi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Không cần lo lắng bọn họ!”
Giọng nói thô bạo kia, khiến cho đầu vai Tiểu Hồng co rụt lại, ngẩng đầu lần nữa, nước mắt đã đầy vành mắt. Nàng nhìn chăm chú vào hắn, dùng một loại thanh âm chịu đủ tàn phá, nhẹ giọng thấp hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi không thể dừng tay sao?”
Cảnh Võ hung hăng nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt cực độ thống khổ, cứ như từng lời từng chữ của nàng, đều giống như lưỡi đao, thật sâu đâm vào lồng ngực của hắn. "Ta không thể.”
Hắn mở mắt ra, trong mắt đựng thống khổ. Nàng hút một hơi khí, tuyệt vọng đến trước mắt biến thành màu đen.
Ôm một chút xíu hy vọng cuối cùng, tay nhỏ bé của nàng run rẩy lạnh như băng, đặt lên tim của hắn, dưới lồng ngực cường kiện kia cảm giác được tim đập mạnh. Có bao nhiêu đêm, khi hắn ôm lấy nàng ngủ, lòng bàn tay của nàng cứ như vậy dán chặt lấy tim của hắn.
Những đêm đó, nàng thật sự cảm thấy, kiếp này hạnh phúc, chính là rúc vào trong lòng ngực của hắn.
"Van cầu ngươi, coi như là vì ta.” Nàng khẩn cầu, nước mắt ở khóe mắt trong suốt, "Bỏ qua cho Nghiêm gia, cũng bỏ qua cho Tiền gia, đừng đi làm những sự tình kia nữa.”
Cảnh Võ trả lời, lại hoàn toàn bóp chết hy vọng đối với hạnh phúc của nàng.
"Chuyện này, ta không thể không làm.”
Hết thảy, cũng chấm dứt từ đây.
Ở bên cạnh hắn, nàng từng có một giấc mộng rất đẹp rất đẹp, mơ ước hắn có thể dừng tay, mơ ước hắn không phải là người ác, mà bọn họ cuối cùng có thể quý trọng lẫn nhau, cùng cả đời. Song, tỉnh mộng, sự thật chứng minh, nàng chẳng qua là đang lừa gạt mình. Nước mắt ngừng, giống như là rốt cục khóc khô.
Tiểu Hồng dùng hai tay đẩy ra lồng ngực mà mấy ngày nay nàng quyết luyến, trong lòng đã có tính toán xấu nhất.
"Như vậy, ta cũng vậy phải trở về, theo bên cạnh đại tiểu thư, chiếu cố nàng cả đời.” Kể từ đó, nàng có thể chuộc tội.
Cảnh Võ gầm nhẹ một tiếng, bị nặng nề thống khổ cùng quá nhiều trói buộc bức bách đến không còn có tính nhẫn nại. Hắn tức giận đến giương nanh múa vuốt, nổi lên gân xanh, giống như là dã thú muốn cắn người.
"Nói cho cùng, nàng chính là muốn đi!” Hắn tức giận gầm lên, thanh âm vang dội bốn phía, ngay cả chim nhỏ cũng bị sợ bay đi, "Trong lòng của nàng, vĩnh viễn đều chỉ có Tiền Kim Kim chết tiệt kia!” Hắn đã chịu đủ rồi, hắn thế nhưng lưu lạc tới mức cùng một nữ nhân "Tranh thủ tình cảm”
"Chẳng lẽ, nàng không thể vì ta mà lưu lại sao?”
"Chính là vì ngươi, ta mới chịu đi.” Tiểu Hồng kể ra ý nghĩ chân thật chôn giấu trong đáy lòng, "Ta phải đi bồi thường lại, những thương tổn tạo thành từ hành động của ngươi”
Hai mắt hắn buồn bã, "Nàng không cần làm như vậy.”
"Không, ta phải làm như vậy.” Nàng cũng không có chút nào muốn lưu lại, hai tròng mắt trong suốt, tinh khiết không có tí xíu giả dối.
Bên trong đôi tròng mắt kia không có chút cảm xúc muốn ở lại nào, đánh động thật sâu vào tâm Cảnh Võ. Trong cổ của hắn bỗng dưng giống như là nuốt đầy cát, nói không ra lời. Đời này kiếp này, hắn trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu máu tanh, hôm nay nhưng ở trước mặt tiểu nữ nhân này, nếm trải qua tư vị e sợ, môi mỏng đóng mở vài lần, mới khàn giọng mở miệng.
"Tại sao?” Hắn khẩn cấp, giống như người khát vô cùng khát vọng nước suối, khát vọng câu trả lời của nàng.
Tiểu Hồng nhẹ giọng thừa nhận, "Bởi vì, ta yêu ngươi.”
Cho đến khi nàng nói ra ba chữ kia, Cảnh Võ cứng ngắc như đá mới có thể nhúc nhích lần nữa. Trước đây, ngay cả chính hắn cũng không biết, lại có thể để ý tình ý nàng chưa từng thổ lộ với hắn như vậy.
Tiếng nói mềm mại, kéo dài có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện, vì nàng tan xương nát thịt
"Bởi vì yêu ngươi, nhận định ngươi, ta mới đem thân thể cho ngươi.” Nàng nhìn hắn, muốn đi vén lên một luồng tóc trên trán hắn, nhưng cố nén không vươn tay.
"Ngươi sai lầm rồi, ta sẽ đáp ứng, là bởi vì ngươi, cũng không phải là bất kỳ nam nhân đều có thể.”
Cảnh Võ trong lòng vừa kéo, hướng mặt nàng quay lại, lại bị nàng quay đầu đi, không tiếng động cự tuyệt.
Vẻ mặt đau thương của nàng, khiến cho hắn đau lòng không dứt.
"Nếu như, ngươi không thể rút tay, vậy hãy để cho ta đi thôi!” Nàng đã không còn đếm được đây là lần thứ mấy, cầu khẩn hắn buông tay, để cho lúc này nàng rời đi thôi.
Trong hai mắt Cảnh Võ, đau khổ đè nén, hàng vạn hàng nghìn cảm xúc.
"Cho ta thêm một chút thời gi-an.”
Tiểu Hồng lắc đầu.
Trong nháy mắt, nàng từ bên trong vạt áo của hắn đoạt ra một thanh chủy thủ sắc bén. Trải qua mấy ngày nay, nàng mỗi ngày cũng nhìn hắn tự thay quần áo, có lúc, hay là nàng vạn phần e lệ, thay hắn cởi xiêm y, nàng sớm đã biết, trước ngực hắn luôn cất giấu một thanh chủy thủ. Sợ đao phong sắc bén sẽ đả thương Tiểu Hồng, động tác Cảnh Võ chậm đi, ngược lại làm cho nàng có cơ hội, xoay ngược đao phong lại, để lên trên cổ trắng noãn.
"Tiểu Hồng!” Hắn giận kêu.
"Mời ngươi buông tay.”
Cảnh Võ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể buông hai cánh tay ra, nhìn nàng chậm rãi lui về phía sau.
Ở dưới ánh mặt trời mùa xuân, ánh sáng bạc trên lưỡi đao, chiếu đến trên mặt của nàng, khiến đôi tròng mắt kia ánh lên sáng ngời hơn, lóe lên như nhau sao sớm.
"Bỏ đao xuống.”
"Không!"
"Đừng làm chuyện điên rồ.”
Lưỡi đoa lại dí vào phía trước một chút. "Ta đã làm chuyện ngu nhất, chính là nghĩ đến ngươi nhất định sẽ dừng tay.”
Cảnh Võ siết chặt quả đấm, đi về phía trước một bước. "Đừng tới đây!” Tiểu Hồng cảnh cáo, chủy thủ đâm rách da thịt, cái cổ trắng noãn, đã thấy được vết máu tươi đẹp, dọc theo lưỡi đao n-hỏ.
"Nàng sẽ bị thương!” Hắn vừa đau lòng vừa vội vã thấp gầm.
"Vậy thì thả ta đi.” Vết thương đang đau nhói, nhưng lòng của nàng càng đau hơn. "Ta không thể nhìn ngươi tiếp tục làm điều ác, so với chết càng làm cho ta khó chịu.”
"Tiểu Hồng, hãy nghe ta nói.”
"Không, ta không nghe, không nghe. Không nghe... ”
Hai người tranh chấp, đã hấp dẫn không ít quần chúng vây xem. 'Những đồng phạm' cùng thương nghị ở bên trong thính đường, còn có bọn nha hoàn, đám người hầu, tất cả đều chạy tới, nhưng không có một người dám can đảm nhích tới gần, chỉ có thể vây ở một bên ngắm nhìn.
Thấy hai tay cùng cổ áo Tiểu Hồng cũng bị nhiễm nhiều vết máu, có người cũng gấp, vội vàng mở miệng khuyên. "Tiểu Hồng cô nương!”
"Xin ngài đừng xúc động!”
"Đúng vậy a, nghe lời chủ tử một chút xem sao!”
Vội vã đưa ông chủ Vương đi rồi Trần chưởng quỹ cũng đi theo tới đây, cái đầu hoa râm của hắn từ trong đám người chui ra, vừa thấy máu, liền bị doạ thật to nhảy lên."Tiểu Hồng, nghe lời, mau bỏ đao xuống.” Hắn vội vàng ồn ào.
"Không, ta muốn trở về bên cạnh đại tiểu thư.” Tâm ý nàng đã quyết.
"Ngươi đừng! Đừng!” Trần chưởng quỹ còn muốn khuyên nữa, nét mặt già nua đầy nếp nhăn, lại đột nhiên biến trắng. Hắn ôm bộ ngực, phát ra rên rỉ thống khổ, hai tay run rẩy mãnh liệt, tiếp theo đứng không vững nữa. Một tiếng rống vang lên té xuống.
"Trần chưởng quỹ!”
"Mau, mau gọi đại phu!”
Tất cả mọi người bị dọa, mọi người kinh hãi thét chói tai, luống cuống tay chân. Bao gồm Tiểu Hồng đang cầm chuỷ thủ cũng lo lắng, lực chú ý đều bị kéo đi.
Cảnh Võ thừa lúc này, kiểng mủi chân một chút, nhướng người lên trước, thuận tay đoạt đi chủy thủ, đem thân thể mềm mại của nàng, lần nữa ôm vào trong lòng. Hắn vung lên tay, đem chủy thủ ném xa ra ngoài. "Lấy khăn, thay nàng cầm máu!” Hắn gầm rú, bàn tay to đè chặt miệng vết thương kia. Tiểu Hồng giãy dụa, ngay cả lúc không cam lòng, nhưng vẫn còn nhớ đến lão giả lớn tuổi. Nàng vội vã quay đầu, đối với người chung quanh la: "Đừng để ý tới ta, trước chiếu cố Trần chưởng quỹ!” Sau đó, nàng nhìn thấy!
Trần chưỡng quỹ vốn là thở hồng hộc, té trên mặt đất, lúc này đã ngồi dậy, đang mở mắt hướng nơi này nhìn, tiếp xúc tầm mắt Tiểu Hồng, nét mặt già nua của hắn ửng đỏ, lúng túng cười.
Lúc này nàng mới tỉnh giác lại.
“Các ngươi, các ngươi đều gạt ta!” Nàng bị tức khóc, quả đấm nhỏ ra sức đập lồng ngực Cảnh Võ. Động tác kịch liệt này, dính đến vết thương, mất máu nhiều hơn.
"Không nên kích động.”
"Không mượn ngươi xen vào!” Nàng la hét, hạ thủ nặng hơn.
Cảnh Võ không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cầm đầu vai của nàng, bắt buộc nàng bất động.
"Tiểu Hồng!” Hắn nhìn thẳng nàng.
"Nàng mang thai.” Oanh! Nàng cảm thấy giống như là bị sét đánh, mang thai???
Nàng mang thai???
Tiểu Hồng khiếp sợ không dứt, lăng lăng nhìn Cảnh Võ vẻ mặt nghiêm túc, trong thời gian ngắn, cũng nói không ra nửa câu. Tay nhỏ bé trắng noãn có chút run rẩy.
"Ngươi đang gạt ta?” Nàng không xác định hỏi lại.
"Thật sự.” Cảnh Võ buộc chặt hai tay, thấp giọng nói."Ta vẫn chiếu cố nàng, ta biết thói quen của nàng thay đổi, khẩu vị thay đổi, còn có sáng sớm bị ói, đây cũng là nguyên nhân nàng nôn oẹ”
Hắn nói cũng đúng, nhưng nàng vốn cho là, kia cũng là bởi vì sau khi tuyệt thực, nguyên khí nàng tổn thương nặng nề, mới có thể không thoải mái lâu như vậy, chưa từng có nghĩ tới, mình là mang thai.
Nàng có chút mờ mịt, vẫn không dám tin.
Nàng mang thai, mang thai hài tử của Cảnh Võ. Con của bọn họ, đang ở trong bụng của nàng, từ từ lớn lên, qua mấy tháng sau, sẽ xuất thế, sau đó, Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, nhìn lên Cảnh Võ trước mặt. Sau đó, con của bọn họ, cũng sắp bị những điều ác Cảnh Võ làm liên luỵ, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Nhất thời nghe tin mang, cùng với mất máu, khiến nàng không cách nào ứng phó. Mà mãnh liệt đả kích, càng làm cho ngực nàng thấy đau, trước mắt biến thành màu đen, cũng nhịn không được nữa.
Chân Tiểu Hồng mềm nhũn, cứ như vậy ngất đi.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng còn nghe thấy được Cảnh Võ lo lắng rống giận.
"Mau gọi đại phu!”??
Bóng tối, từ từ rút đi.
Khi Tiểu Hồng mở mắt lần nữa, nàng đã trở lại cái sân Cảnh Võ hiện đang ở.Đoạn thời gian này, bọn ta ở tại nơi này.
Nàng còn có chút mơ màng, mới hơi quay đầu, đã cảm thấy cần cổ đau nhói. Nàng hoang mang đưa tay, đến khi sờ soạng thấy cần cổ đã được băng bó tốt bằng vải bông, vẫn là chiếc giường rộng lớn thoải mái này.
Bên trong phòng ngủ, có bóng người đung đưa, đó là bóng dáng đại phu.
"Cô nương có khỏe không?” Đại phu mở miệng.
"Trừ vết thương trên cổ ngoài, cô nương còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
"Không có.”
Đại phu hài lòng gật đầu. "Vậy thì tốt, ta đã khám qua,cô nương mặc dù bị thương, nhưng không có gì đáng ngại, chẳng qua là Cảnh gia không yên lòng, nên giữ ta lại, cho đến khi nương tỉnh lại.”
Như vậy, Cảnh Võ đâu??? Tiểu Hồng nuốt xuống vấn đề đã đến khóe miệng, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện nàng nên quan tâm hơn.
"Đại phu, đứa bé thì sao? Ta có làm bị thương đứa bé không?” Nàng nóng lòng hỏi.
"Xin yên tâm, thai nhi không có chuyện gì, chẳng qua là trong khoảng thời gian này, cô nương tốt nhất nên tĩnh dưỡng.” Đại phu mỉm cười, mở ra cái hòm thuốc, lấy ra bút mực, tại chỗ viết xuống phương thuốc. "Ta đây cho một ít thuốc an thai, cô nương nên uống đúng giờ.”
Đại phu viết xong phương thuốc, hướng trên giấy thổi thổi, cho đến khi nét mực thấm qua, mới gi-ao cho nha hoàn.Hắn nhấc cái hòm thuốc, đứng dậy.
"Như vậy, ta sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.” Đại phu mới vừa rời đi trước, nha hoàn cầm phương thuốc cũng theo sau rời đi, đông đông đông chạy hướng phòng bếp, vội vàng bảo người đi hốt thuốc trước. Bất quá trong nhà cũng không phải không ai, ngoài phòng ngủ còn hai nha hoàn canh giữ, tùy thời lưu ý Tiểu Hồng.
Mất máu mỏi mệt, làm nàng hôn mê lần nữa.
Khi lần nữa... tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Tiểu Hồng là bởi vì nghe thấy mùi thuốc, mới tỉnh lại. Nàng giãy dụa, muốn ngồi dậy, nhưng cần cổ đau đớn, lại làm cho nàng không nhịn được phát ra rên rỉ.
"A, nằm nằm, ngàn vạn đừng động!” Tiếng nói lanh lảnh của thiếu niên quanh quẩn ở bên trong phòng, một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, bỗng dưng xuất hiện ở bên giường.
Thiếu niên mặt như quan ngọc, đầu đội mũ gấm màu tím, một thân áo lụa hoa màu xanh da trời, quần áo mặc trên người đều được làm từ chất liệu tốt nhất. Ngay cả cây quạt viền vàng mang bên người, cũng là bút tích thực của danh gia, giá trị liên thành.
Hắn cười mị mị, kéo qua cái ghế, còn hướng bọn nha hoàn nói: "Đem thuốc bưng tới đây.”
Bọn nha hoàn thấy hắn, tất cả đều khó cưỡng mị lực, theo dõi hắn cười khúc khích không dứt. Vừa nghe hắn mở miệng, mọi người liền tranh nhau phục vụ cho hắn.
Chén thuốc vừa được nấu tốt còn nóng, hắn ân cần thổi cho nguội đi, mới đưa đến khóe miệng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, theo bản năng há mồm, nuốt xuống một ngụm thuốc. Thuốc có chút đắng, nhưng Tiểu Hồng đang kinh ngạc, lúc này căn bản ý thức không tới. Nàng không cảm nhận được vị gì, trong lòng nghi hoặc nhiều đến nỗi sắp tràn đi ra, nàng thậm chí còn đưa tay dụi dụi mắt, xác nhận bản thân không phải là hoa m ắ t.
Thiếu niên quả thật cao hứng phấn chấn, lại múc một muỗng thuốc "Uống một ngụm nữa.”
Nàng lại nuốt xuống muỗng thuốc kia, "Ngài, ngài làm sao có tới nơi này?”
Theo đạo lý mà nói, thiếu niên tuấn tú này, là một trong những người không có khả năng xuất hiện ở đây giờ phút này nhất!
Hắn là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh (tiếng tăm lừng lẫy) trong kinh thành này, là người của Tiền gia, đệ đệ Tiền Kim Kim.