“Xe đến núi ắt có đường đi thôi, không cần lo lắng, trời sẽ không tuyệt đường người, chúng ta nhất định có cơ hội sống tốt mà.” Cho dù có phải về kinh, Lý Tử Du cũng sẽ chính nàng nắm giữ vận mệnh của nàng! Cùng lắm thì giả chết, nàng cũng không nghĩ thật sự chết đi. Sư phụ nói, người chỉ cần còn sống thì còn có hi vọng, nếu chết rồi thì cũng chẳng thể thay đổi được chuyện gì cả.
“Ngày mai, người hãy chú ý người kia một chút.” Lý Tử Du phân phó.
“Nô tỳ hiểu được.” Cô nương chắc không muốn cho người khác phát hiện bộ mặt chân thật của mình. Cô nương lớn lên tốt như thế vạn nhất người kia nổi lên ác ý thì rất nguy hiểm. Lý mẫu vừa hi vọng vừa lo lắng người của Viễn hầu phủ tìm đến. Tâm lý bà thật sự rất mâu thuẫn. Vẫn là tối nay liền tìm đến đây đi, ít nhất cô nương sống yên ổn vài năm.
Còn Lý Tử Du cảm thấy người kia thân phận thật không đơn giản, không muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều nên mới để Lý mẫu chiếu cố cho hắn. Nàng đâu biết rằng Lý mẫu lại muốn nhiều như vậy.
Chỉ là giờ để người này ở trong nhà nàng chẳng thể rửa mặt được. Liệu người này có định ở đây dài dài không chứ? Lý Tử Du lo lắng nghĩ. Ai mà chẳng thích chưng diện a, nàng không muốn để cho da nàng bị hư tổn đâu.
Vì thế nàng chỉ còn cách mau chóng chữa thương cho người đó rồi khiến hắn yên tâm mà đi, không đem phiền toái đến cho nàng nữa.
Một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau khi Lý Tử Du rời giường thì Lý mẫu đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Nàng vào nhìn tình trạng của người kia một chút, phát hiện người kia đã sớm tỉnh rồi chỉ có điều không biết đang suy nghĩ điều gì. Người này lớn lên thật đẹp, làm cho người ta thưởng tâm duyệt mục* nha, bất quá thứ gì càng đẹp thì độc tính lại càng cao. Lý Tử Du trực tiếp nói: “Cảm giác hôm nay thế nào?” Tốt nhất là ngươi nhanh cút đi.
(*thưởng tâm duyệt mục: đáng được thưởng thức, cảm thấy vui lòng đẹp mắt)
“Rất ổn.”
“Vậy nhanh viết giấy vay nợ đi.” Lý Tử Du nói.
Phải khiến cho hắn nghĩ rằng nàng tham tài, thả lỏng cảnh giác, khỏi nghi thần nghi quỷ.
“Cũng tốt, đem giấy bút lại đây.” Người kia nói.
Nhìn Lý Tử Du quả nhiên lấy giấy bút ra, người nọ nói tiếp: “Thật không ngờ ở nông thôn này lại có nữ nhân biết viết chữ.”
Hoài nghi thì cứ hoài nghi đi, dù sao thì ngươi cũng nghi ngờ từ sớm rồi, Lý Tử Du đáp: “Đúng thế đấy, nhanh viết đi, đừng dài dòng nữa.”
Đến lúc này mới thôi, Lý Tử Du không biết người này tên gì mà nàng cũng không nghĩ sẽ hỏi. Càng hỏi lại càng nguy hiểm. Thôi thì coi như cứu một kẻ xa lạ vậy thôi.
“Ngươi không sợ khi ta khỏe lại sẽ giết ngươi diệt khẩu sao?” Người kia hỏi.
“Lúc trước sợ, giờ thì không sợ nữa.” Hắn nói ra như vậy thì không giết nàng đâu.
“Ngươi thật sự thông minh. Dù sao người đã cứu ta một mạng mà ta lại không phải ác nhân.” Hắn cầm lấy bút xoát xoát vài cái liền hoàn thành giấy vay nợ. Tử Du lại muốn hắn in dấu tay rồi mới thu lại giấy vay nợ, nói với người kia: “Điểm tâm đã làm xong, lát nữa Lý mẫu sẽ đem đến cho ngươi ăn. Miệng vết thương của ngươi không thể ăn những thức ăn có chất kích thích nên tất cả đều là món ăn nhẹ thôi.”
“Ngươi đi đâu?” Thấy Lý Tử Du mang túi trên lưng, hắn hỏi.
“Miệng vết thương của ngươi cần đắp thảo dược, ta lên núi hái một ít. Yên tâm đi, ta sẽ không đi mật báo. Hơn nữa ta cũng đâu biết ngươi là ai mà mật báo chứ. Quan phủ lại cách nơi này mấy ngày đường. Lý mẫu lại còn ở đây.”
Người nọ không hỏi cười khổ trong lòng. Ta khi nào nói sợ ngươi mật báo chứ? Tiểu nha đầu này lại đem bụng ta suy bụng người như thế. Chẳng lẽ là do ban đầu hắn nói diệt khẩu khiến nàng bị dọa sợ rồi?
Lý Tử Du đi đến con sông nhỏ, muốn tẩy hết những thứ trên mặt đi nhưng lại nhẫn nhịn. Vẫn là nên quên đi, việc nhỏ không chịu được thì việc lớn sẽ loạn mất, hi vọng hắn không ở lâu dài. Lại nghĩ đến những gì bà vú nói với mình, trong lòng nàng có chút phiền chán. Nữ nhân trưởng thành có gì hay chứ? Lý mẫu hi vọng mình gả cho người có gia cảnh tốt nhất nhưng chắc gì đã là loại người tốt? Nàng cho rằng chỉ cần mình cảm thấy thoải mái là tốt rồi. Trên đời này những người như phụ mẫu nàng còn lại có mấy ai? Hơn nữa hai người lại sớm qua đời.
Chẳng lẽ sống như lão thái thái ở kinh thành kia mới gọi là tốt sao? Không nói đến chuyện nhị bá phụ không phải bà ta sinh, trong phủ hiện tại vẫn còn lại vào lão di thái thái (vợ nhỏ) đấy. Bà ta chẳng phải không thể giết hết toàn bộ sao? Còn phải nuôi sống đám tình địch đó sao?
“Chỉ cần không phải đại lâu* thì tốt rồi” Lý Tử Du thầm nghĩ
(* nhà lớn, nhà giàu có)
Đồ cưới của mẫu thân có được là do người là nữ nhi được gả ni, cũng không bị liên lụy, nhưng là Lý Tử Du nghĩ đến những khế ước nhà đất mà mẫu thân để lại cho mình kia, nếu hồi kinh, nàng có thể thu hồi lại được sao?
Không, nhất định phải trở về, đó là những gì mẫu thân để lại, nhất định nangfphair lấy lại! Tính cách của Lý Tử Du chính là cố chấp, quật cường. Nếu đã nhận định phải làm được chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành nó. Nhanh lên đi, vị tổ mẫu kia sao có thể để cho một người có giá trị lợi dụng như nàng lưu lạc bên ngoài chứ? Nàng cũng không tin bà ta lại buông tha cho của hồi môn của mẫu thân nàng.
“Ngày mai, người hãy chú ý người kia một chút.” Lý Tử Du phân phó.
“Nô tỳ hiểu được.” Cô nương chắc không muốn cho người khác phát hiện bộ mặt chân thật của mình. Cô nương lớn lên tốt như thế vạn nhất người kia nổi lên ác ý thì rất nguy hiểm. Lý mẫu vừa hi vọng vừa lo lắng người của Viễn hầu phủ tìm đến. Tâm lý bà thật sự rất mâu thuẫn. Vẫn là tối nay liền tìm đến đây đi, ít nhất cô nương sống yên ổn vài năm.
Còn Lý Tử Du cảm thấy người kia thân phận thật không đơn giản, không muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều nên mới để Lý mẫu chiếu cố cho hắn. Nàng đâu biết rằng Lý mẫu lại muốn nhiều như vậy.
Chỉ là giờ để người này ở trong nhà nàng chẳng thể rửa mặt được. Liệu người này có định ở đây dài dài không chứ? Lý Tử Du lo lắng nghĩ. Ai mà chẳng thích chưng diện a, nàng không muốn để cho da nàng bị hư tổn đâu.
Vì thế nàng chỉ còn cách mau chóng chữa thương cho người đó rồi khiến hắn yên tâm mà đi, không đem phiền toái đến cho nàng nữa.
Một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau khi Lý Tử Du rời giường thì Lý mẫu đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Nàng vào nhìn tình trạng của người kia một chút, phát hiện người kia đã sớm tỉnh rồi chỉ có điều không biết đang suy nghĩ điều gì. Người này lớn lên thật đẹp, làm cho người ta thưởng tâm duyệt mục* nha, bất quá thứ gì càng đẹp thì độc tính lại càng cao. Lý Tử Du trực tiếp nói: “Cảm giác hôm nay thế nào?” Tốt nhất là ngươi nhanh cút đi.
(*thưởng tâm duyệt mục: đáng được thưởng thức, cảm thấy vui lòng đẹp mắt)
“Rất ổn.”
“Vậy nhanh viết giấy vay nợ đi.” Lý Tử Du nói.
Phải khiến cho hắn nghĩ rằng nàng tham tài, thả lỏng cảnh giác, khỏi nghi thần nghi quỷ.
“Cũng tốt, đem giấy bút lại đây.” Người kia nói.
Nhìn Lý Tử Du quả nhiên lấy giấy bút ra, người nọ nói tiếp: “Thật không ngờ ở nông thôn này lại có nữ nhân biết viết chữ.”
Hoài nghi thì cứ hoài nghi đi, dù sao thì ngươi cũng nghi ngờ từ sớm rồi, Lý Tử Du đáp: “Đúng thế đấy, nhanh viết đi, đừng dài dòng nữa.”
Đến lúc này mới thôi, Lý Tử Du không biết người này tên gì mà nàng cũng không nghĩ sẽ hỏi. Càng hỏi lại càng nguy hiểm. Thôi thì coi như cứu một kẻ xa lạ vậy thôi.
“Ngươi không sợ khi ta khỏe lại sẽ giết ngươi diệt khẩu sao?” Người kia hỏi.
“Lúc trước sợ, giờ thì không sợ nữa.” Hắn nói ra như vậy thì không giết nàng đâu.
“Ngươi thật sự thông minh. Dù sao người đã cứu ta một mạng mà ta lại không phải ác nhân.” Hắn cầm lấy bút xoát xoát vài cái liền hoàn thành giấy vay nợ. Tử Du lại muốn hắn in dấu tay rồi mới thu lại giấy vay nợ, nói với người kia: “Điểm tâm đã làm xong, lát nữa Lý mẫu sẽ đem đến cho ngươi ăn. Miệng vết thương của ngươi không thể ăn những thức ăn có chất kích thích nên tất cả đều là món ăn nhẹ thôi.”
“Ngươi đi đâu?” Thấy Lý Tử Du mang túi trên lưng, hắn hỏi.
“Miệng vết thương của ngươi cần đắp thảo dược, ta lên núi hái một ít. Yên tâm đi, ta sẽ không đi mật báo. Hơn nữa ta cũng đâu biết ngươi là ai mà mật báo chứ. Quan phủ lại cách nơi này mấy ngày đường. Lý mẫu lại còn ở đây.”
Người nọ không hỏi cười khổ trong lòng. Ta khi nào nói sợ ngươi mật báo chứ? Tiểu nha đầu này lại đem bụng ta suy bụng người như thế. Chẳng lẽ là do ban đầu hắn nói diệt khẩu khiến nàng bị dọa sợ rồi?
Lý Tử Du đi đến con sông nhỏ, muốn tẩy hết những thứ trên mặt đi nhưng lại nhẫn nhịn. Vẫn là nên quên đi, việc nhỏ không chịu được thì việc lớn sẽ loạn mất, hi vọng hắn không ở lâu dài. Lại nghĩ đến những gì bà vú nói với mình, trong lòng nàng có chút phiền chán. Nữ nhân trưởng thành có gì hay chứ? Lý mẫu hi vọng mình gả cho người có gia cảnh tốt nhất nhưng chắc gì đã là loại người tốt? Nàng cho rằng chỉ cần mình cảm thấy thoải mái là tốt rồi. Trên đời này những người như phụ mẫu nàng còn lại có mấy ai? Hơn nữa hai người lại sớm qua đời.
Chẳng lẽ sống như lão thái thái ở kinh thành kia mới gọi là tốt sao? Không nói đến chuyện nhị bá phụ không phải bà ta sinh, trong phủ hiện tại vẫn còn lại vào lão di thái thái (vợ nhỏ) đấy. Bà ta chẳng phải không thể giết hết toàn bộ sao? Còn phải nuôi sống đám tình địch đó sao?
“Chỉ cần không phải đại lâu* thì tốt rồi” Lý Tử Du thầm nghĩ
(* nhà lớn, nhà giàu có)
Đồ cưới của mẫu thân có được là do người là nữ nhi được gả ni, cũng không bị liên lụy, nhưng là Lý Tử Du nghĩ đến những khế ước nhà đất mà mẫu thân để lại cho mình kia, nếu hồi kinh, nàng có thể thu hồi lại được sao?
Không, nhất định phải trở về, đó là những gì mẫu thân để lại, nhất định nangfphair lấy lại! Tính cách của Lý Tử Du chính là cố chấp, quật cường. Nếu đã nhận định phải làm được chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành nó. Nhanh lên đi, vị tổ mẫu kia sao có thể để cho một người có giá trị lợi dụng như nàng lưu lạc bên ngoài chứ? Nàng cũng không tin bà ta lại buông tha cho của hồi môn của mẫu thân nàng.