Buổi tối trước ngày đi săn, Nhị cô nương Lý Tử Châu đột nhiên sốt cao. Lão thái thái cảm thấy lãng phí một cơ hội tốt như vậy rất đáng tiếc cho nên muốn chọn một cháu gái khác cùng đi theo Lý Tử Du.
Lý Tử Châu vừa nghe thấy thì không chấp nhận được, nói gì thì nói nàng ta cũng sẽ đi! Tuyệt đối không thể phí cơ hội như vậy được!
“Ta biết có kẻ đố kỵ với ta nên âm thầm giở trò quỷ. Nói không chừng lần này ta bị bệnh cũng do có kẻ âm thầm làm ra. Tứ muội, muội yên tâm đi, ngày mai ta nhất định sẽ đến, không thể để cho người khác có cơ hội thay thế ta!” Nàng ta đã mất nhiều tâm tư mới có được cơ hội này, người khác muốn chiếm lấy cũng không có cửa đâu!
Lý Tử Du nhìn sắc mặt ửng hồng của Lý Tử Châu mà không biết nói gì cho phải. Thật trùng hợp, một ngày trước khi xuất phát lại đổ bệnh, đương nhiên không có khả năng Lý Tử Châu tự mình làm mình sinh bệnh, nhất định là do kẻ khác gây ra!
Hiện giờ không phải là lúc tra ra ai làm mà chuyện quan trọng là phải khiến cho Lý Tử Châu khỏi bệnh. Nhưng sư phụ nói nơi này không có thuốc hạ sốt, chỉ toàn là thuốc Đông y, hy vọng là mau chóng có tác dụng.
Mà Thái phu nhân bên kia đã chọn được người thay thế rồi. Tam cô nương Lý Tử Kỳ không muốn ra ngoài nên chỉ còn Ngũ cô nương Lý Tử Lung là có thể đi theo. Chỉ là Lý Tử Lung không có kỵ trang nên Thái phu nhân phái người đến chỗ Lý Tử Châu muốn nàng ta lấy đại cục làm trọng, đưa kỵ trang của mình giao ra.
Lý Tử Châu giận dữ: “Lý Tử Lung muốn đi à? Trừ phi ta chết! Không có trang phục! Ta có ném, có đốt cũng sẽ không cho ả!” Mình đã nói mai có thể sẽ đi được mà bọn họ lại vội vàng như vậy. Tốt thôi, cứ chờ đó mà xem!
Lần này giận dữ như vậy mà lại tốt, ngày hôm sau thân thể nàng ta cũng đã khỏe hơn nhiều, có thể đứng dậy xuống giường rồi. Vì thế mà Lý Tử Châu cho dù thế nào cũng muốn cùng đi.
Lý Tử Du nói: “Khu vực săn bắn đó không có gì khó khăn cả. Ngày đầu cũng chẳng có việc gì làm, có con chiếu cố Nhị tỷ, hẳn là không có chuyện gì đâu ạ.”
Lý Tử Châu cảm kích nhìn Lý Tử Du, Thái phu nhân cũng không còn cách nào khác. Nhị phu nhân Triệu thị nắm tay Lý Tử Du, nói: “Tứ cô nương đã có tâm như vậy thì Nhị bá mẫu giao Nhị tỷ cho con nhé.” Bà ta còn phái thêm một ma ma đi theo chiếu cố Lý Tử Châu.
Chờ sau khi hai người xuất phát thì sắc mặt Nhị phu nhân liền trở nên khó coi nhưng bà ta vẫn e ngại Thái phu nhân ở đây nên không có phát tác, chỉ là trong lòng rất so đo với thứ nữ mình! Lý Tử Lung bên cạnh thì thất vọng, cảm thấy ánh mắt sắc bén của mẹ cả nhìn mình, nàng ta sợ đến mức chân tay lạnh lẽo.
…
Đại gia Lý Nhạc cũng có vinh hạnh được tham dự lần săn bắn này nên khi hai người Lý Tử Du muốn nhanh chóng đến cửa cung hội hợp với những người còn lại thì hắn cũng đi theo hộ tống.
Đối với vị đại ca này Lý Tử Du không tiếp xúc nhiều lắm, cũng nói chuyện rất í. Có lẽ là do nam nữ khác biệt, cũng có lẽ là do khoảng thời gian dài xa cách mà quan hệ của hai người cũng không kém người xa lạ là bao.
Còn Lý Tử Châu tuy là người ở chi thứ hai nhưng quan hệ với đại ca Lý Nhạc cũng không tệ. Dọc theo đường đi, tinh thần của Lý Tử Châu ngày càng tốt hơn, nói cũng nhiều hơn, càng lúc càng hưng phấn.
“Đúng rồi, Tứ muội, muội biết bắn tên không?” Lý Tử Châu hỏi.
Lý Tử Châu lắc đầu, nói: “Muội trước kia ở nông thôn nên ngay cả cung tiễn thế nào còn chưa từng thấy qua.”
Lý Tử Châu nghe vậy thì đắc ý, nói: “A, không cần sợ. Cùng lắm thì đến lúc đó ta săn được con mồi rồi thì sẽ cho muội một ít, tránh cho muội thấy khó coi, cũng tránh cho quý phủ chúng ta bị mất mặt.”
Đã nói người này mới thấy nàng ta tốt một chút thì ngay sau đó lại cảm thấy nàng ta đáng ghét. Lý Tử Du cười cười: “Vậy đa tạ Nhị tỷ.”
“Đó là đương nhiên. Muội còn phải cảm ơn ta chuyện khác nữa đó. Nếu không phải ta nghĩ biện pháp thì cửa hàng làm sao có thể trở về trong tay muội được? Đại bá mẫu cũng chỉ có thể không bước ra khỏi cửa. Cho nên muội phải nhớ rõ muội còn nợ ta ân tình đấy.”
Lý Tử Du lúc lợi dụng Lý Tử Châu còn có chút cảm giác tội lỗi nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần phải như thế nữa rồi. Thật sự là không còn gì để nói.
“Ngồi trên xe này có phải là tiểu thư của phủ Trấn Viễn hầu không?” Xe ngựa hơi dừng một chút, Lý Tử Du nghe được đại ca Lý Nhạc khom người trả lời gì đó. Chẳng bao lâu Đại ca tiến đến, nói: “Tứ muội, Trần Thái hậu phái người lại đây muốn muội qua nói chuyện.”
Lý Tử Châu trên mặt đầy vẻ hâm mộ, cũng muốn đi theo nhưng người ta lại không gọi nàng ta nên chỉ đành phải trơ mắt nhìn Lý Tử Du rời đi.
“Tiểu Ngư nhi mau lại đây nào.” Trần thái hậu nói, “Đã lâu rồi không rời cung, nếu không phải lần này Hoằng nhi muốn đi thì ta cũng không thể rời cung, bên ngoài như thế nào ta cũng chẳng biết được.”
Lý Tử Du hỏi: “Dì nhỏ, Vương Thái hậu chưa từng qua đây ạ?”
“Ừ. Nhưng mà Đại tiểu thư của Vương gia thì có qua đây. Tiểu Ngư nhi, con thành thật nói cho dì biết, quý phủ con có phải muốn con gả cho công tử của Vương gia không?” Trần Thái hậu tuy không có thực quyền nhưng khả năng hỏi thăm mấy tin tức này thì vẫn có thể.
“Dì, con đang muốn tìm người để nói chuyện này đó. Trong lòng dì nhỏ nghĩ thế nào ạ?” Nếu nàng muốn mượn sức Vương thái hậu thì rất có khả năng sẽ để mình gả vào Vương gia.
Trần thái hậu biết cháu gái mình đã có chủ ý, nàng nói: “Vương gia không xứng với con. Dì nhỏ thật mong con có thể cùng Thượng Quan công tử thành thân, như vậy thì con có thể không bị cuốn vào những chuyện thị phi chốn hoàng gia này.”
Vương thái hậu có ý thế nào, nàng sao có thể không biết? Trần thái hậu không muốn mình cả đời bị Vương thái hậu chèn ép, sớm hay muộn nàng cũng sẽ lấy lại những gì nàng vốn phải có. Nhưng nếu liên quan đến cháu gái mình thì nói không chừng nàng sẽ mềm lòng!
Vương Thái hậu muốn lợi dụng Tiểu Ngư nhi, nếu gả nàng ấy đi như vậy thì sao nàng ấy có thể có hạnh phúc? Mà Thượng Quan gia thì không giống vậy, vốn hai nhà đã có hôn ước, hơn nữa nghe nói Thượng Quan công tử cũng không tệ, từ nhỏ đã biết Tiểu Ngư nhi. Về sau nàng sẽ cho Tiểu Ngư nhi một chỗ dựa vững chắc, như vậy mới thật là tốt.
Nếu gả vào Vương gia, có một Vương thái hậu, bây giờ nàng còn bị bà ta ép đến khó thở thì chẳng phải sẽ khiến cho bên Vương Thái hậu càng ngày càng càn rỡ? Vương gia kia sao có thể coi trọng Tiểu Ngư nhi được? Cho nên về công về tư, Trần thái hậu đều không hi vọng Tiểu Ngư nhi gả nhập Vương gia.
Lý Tử Du nói: “Ý dì con hiểu. Thật ra Thượng Quan phu nhân đã đến phủ con nhưng lại bị tổ mẫu làm phật lòng sau đó thì không đến nữa, con không biết chuyện hôn nhân này còn có thể thành hay không nữa.”
Cùng người khác thảo luận hôn sự của mình thì lẽ ra đối với một cô nương chưa chồng là có chút kì quái nhưng Lý Tử Du lại không thấy như vậy. Nếu người khác không thể làm chủ cho mình thì chính mình tự làm chủ, huống hồ ở nơi này người quan tâm nàng nhất cũng chỉ có dì nhỏ thôi.
Trần thái hậu cũng thầm hận chính mình không có bản lĩnh, không thể đối đầu công khai với Vương thái hậu. Vương thái hậu muốn nhúng tay vào hôn sự của cháu gái nàng vậy mà nàng chỉ có thể giả vờ không biết. Nếu nàng có quyền lực thì chỉ cần trực tiếp hạ chỉ tứ hôn cho cháu gái thì cũng sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như thế. Trần thái hậu lại nghĩ đến nhà mẹ đẻ là Trần phủ, bởi vì nàng vô dụng nên đến bây giờ còn chẳng thể rửa sạch oan khuất cho họ.
“Tiểu Ngư nhi, con yên tâm. Việc này dì nhất định sẽ cho con một cái công đạo!”
Nàng quyết định sẽ đến cầu Nhiếp chính vương, làm cho Nhiếp chính vương đồng ý cửa hôn sự này. Như vậy thì Vương thái hậu sẽ không làm chủ lung tung nữa!
“Dì nhỏ, không cần vì con mà khiến người chịu ủy khuất đây. Hiện giờ con còn có thể khống chế được tình huống. Nếu thật sự không giải quyết được thì con sẽ rời khỏi kinh thành, trở về nông thôn.” Người cần gặp cũng đã gặp, cửa hàng hồi môn của mẫu thân cũng lấy về được rồi. Nàng tin rằng có quan hệ của dì nhỏ thì những người đó cũng không dám bắt nạt đám người Mãn Thương. Nếu hôn sự với Thượng Quan phủ không thành được thì cứ đem hôn sự này từ bỏ, mọi người cũng không phải làm khó lẫn nhau.
Lý Tử Châu vừa nghe thấy thì không chấp nhận được, nói gì thì nói nàng ta cũng sẽ đi! Tuyệt đối không thể phí cơ hội như vậy được!
“Ta biết có kẻ đố kỵ với ta nên âm thầm giở trò quỷ. Nói không chừng lần này ta bị bệnh cũng do có kẻ âm thầm làm ra. Tứ muội, muội yên tâm đi, ngày mai ta nhất định sẽ đến, không thể để cho người khác có cơ hội thay thế ta!” Nàng ta đã mất nhiều tâm tư mới có được cơ hội này, người khác muốn chiếm lấy cũng không có cửa đâu!
Lý Tử Du nhìn sắc mặt ửng hồng của Lý Tử Châu mà không biết nói gì cho phải. Thật trùng hợp, một ngày trước khi xuất phát lại đổ bệnh, đương nhiên không có khả năng Lý Tử Châu tự mình làm mình sinh bệnh, nhất định là do kẻ khác gây ra!
Hiện giờ không phải là lúc tra ra ai làm mà chuyện quan trọng là phải khiến cho Lý Tử Châu khỏi bệnh. Nhưng sư phụ nói nơi này không có thuốc hạ sốt, chỉ toàn là thuốc Đông y, hy vọng là mau chóng có tác dụng.
Mà Thái phu nhân bên kia đã chọn được người thay thế rồi. Tam cô nương Lý Tử Kỳ không muốn ra ngoài nên chỉ còn Ngũ cô nương Lý Tử Lung là có thể đi theo. Chỉ là Lý Tử Lung không có kỵ trang nên Thái phu nhân phái người đến chỗ Lý Tử Châu muốn nàng ta lấy đại cục làm trọng, đưa kỵ trang của mình giao ra.
Lý Tử Châu giận dữ: “Lý Tử Lung muốn đi à? Trừ phi ta chết! Không có trang phục! Ta có ném, có đốt cũng sẽ không cho ả!” Mình đã nói mai có thể sẽ đi được mà bọn họ lại vội vàng như vậy. Tốt thôi, cứ chờ đó mà xem!
Lần này giận dữ như vậy mà lại tốt, ngày hôm sau thân thể nàng ta cũng đã khỏe hơn nhiều, có thể đứng dậy xuống giường rồi. Vì thế mà Lý Tử Châu cho dù thế nào cũng muốn cùng đi.
Lý Tử Du nói: “Khu vực săn bắn đó không có gì khó khăn cả. Ngày đầu cũng chẳng có việc gì làm, có con chiếu cố Nhị tỷ, hẳn là không có chuyện gì đâu ạ.”
Lý Tử Châu cảm kích nhìn Lý Tử Du, Thái phu nhân cũng không còn cách nào khác. Nhị phu nhân Triệu thị nắm tay Lý Tử Du, nói: “Tứ cô nương đã có tâm như vậy thì Nhị bá mẫu giao Nhị tỷ cho con nhé.” Bà ta còn phái thêm một ma ma đi theo chiếu cố Lý Tử Châu.
Chờ sau khi hai người xuất phát thì sắc mặt Nhị phu nhân liền trở nên khó coi nhưng bà ta vẫn e ngại Thái phu nhân ở đây nên không có phát tác, chỉ là trong lòng rất so đo với thứ nữ mình! Lý Tử Lung bên cạnh thì thất vọng, cảm thấy ánh mắt sắc bén của mẹ cả nhìn mình, nàng ta sợ đến mức chân tay lạnh lẽo.
…
Đại gia Lý Nhạc cũng có vinh hạnh được tham dự lần săn bắn này nên khi hai người Lý Tử Du muốn nhanh chóng đến cửa cung hội hợp với những người còn lại thì hắn cũng đi theo hộ tống.
Đối với vị đại ca này Lý Tử Du không tiếp xúc nhiều lắm, cũng nói chuyện rất í. Có lẽ là do nam nữ khác biệt, cũng có lẽ là do khoảng thời gian dài xa cách mà quan hệ của hai người cũng không kém người xa lạ là bao.
Còn Lý Tử Châu tuy là người ở chi thứ hai nhưng quan hệ với đại ca Lý Nhạc cũng không tệ. Dọc theo đường đi, tinh thần của Lý Tử Châu ngày càng tốt hơn, nói cũng nhiều hơn, càng lúc càng hưng phấn.
“Đúng rồi, Tứ muội, muội biết bắn tên không?” Lý Tử Châu hỏi.
Lý Tử Châu lắc đầu, nói: “Muội trước kia ở nông thôn nên ngay cả cung tiễn thế nào còn chưa từng thấy qua.”
Lý Tử Châu nghe vậy thì đắc ý, nói: “A, không cần sợ. Cùng lắm thì đến lúc đó ta săn được con mồi rồi thì sẽ cho muội một ít, tránh cho muội thấy khó coi, cũng tránh cho quý phủ chúng ta bị mất mặt.”
Đã nói người này mới thấy nàng ta tốt một chút thì ngay sau đó lại cảm thấy nàng ta đáng ghét. Lý Tử Du cười cười: “Vậy đa tạ Nhị tỷ.”
“Đó là đương nhiên. Muội còn phải cảm ơn ta chuyện khác nữa đó. Nếu không phải ta nghĩ biện pháp thì cửa hàng làm sao có thể trở về trong tay muội được? Đại bá mẫu cũng chỉ có thể không bước ra khỏi cửa. Cho nên muội phải nhớ rõ muội còn nợ ta ân tình đấy.”
Lý Tử Du lúc lợi dụng Lý Tử Châu còn có chút cảm giác tội lỗi nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần phải như thế nữa rồi. Thật sự là không còn gì để nói.
“Ngồi trên xe này có phải là tiểu thư của phủ Trấn Viễn hầu không?” Xe ngựa hơi dừng một chút, Lý Tử Du nghe được đại ca Lý Nhạc khom người trả lời gì đó. Chẳng bao lâu Đại ca tiến đến, nói: “Tứ muội, Trần Thái hậu phái người lại đây muốn muội qua nói chuyện.”
Lý Tử Châu trên mặt đầy vẻ hâm mộ, cũng muốn đi theo nhưng người ta lại không gọi nàng ta nên chỉ đành phải trơ mắt nhìn Lý Tử Du rời đi.
“Tiểu Ngư nhi mau lại đây nào.” Trần thái hậu nói, “Đã lâu rồi không rời cung, nếu không phải lần này Hoằng nhi muốn đi thì ta cũng không thể rời cung, bên ngoài như thế nào ta cũng chẳng biết được.”
Lý Tử Du hỏi: “Dì nhỏ, Vương Thái hậu chưa từng qua đây ạ?”
“Ừ. Nhưng mà Đại tiểu thư của Vương gia thì có qua đây. Tiểu Ngư nhi, con thành thật nói cho dì biết, quý phủ con có phải muốn con gả cho công tử của Vương gia không?” Trần Thái hậu tuy không có thực quyền nhưng khả năng hỏi thăm mấy tin tức này thì vẫn có thể.
“Dì, con đang muốn tìm người để nói chuyện này đó. Trong lòng dì nhỏ nghĩ thế nào ạ?” Nếu nàng muốn mượn sức Vương thái hậu thì rất có khả năng sẽ để mình gả vào Vương gia.
Trần thái hậu biết cháu gái mình đã có chủ ý, nàng nói: “Vương gia không xứng với con. Dì nhỏ thật mong con có thể cùng Thượng Quan công tử thành thân, như vậy thì con có thể không bị cuốn vào những chuyện thị phi chốn hoàng gia này.”
Vương thái hậu có ý thế nào, nàng sao có thể không biết? Trần thái hậu không muốn mình cả đời bị Vương thái hậu chèn ép, sớm hay muộn nàng cũng sẽ lấy lại những gì nàng vốn phải có. Nhưng nếu liên quan đến cháu gái mình thì nói không chừng nàng sẽ mềm lòng!
Vương Thái hậu muốn lợi dụng Tiểu Ngư nhi, nếu gả nàng ấy đi như vậy thì sao nàng ấy có thể có hạnh phúc? Mà Thượng Quan gia thì không giống vậy, vốn hai nhà đã có hôn ước, hơn nữa nghe nói Thượng Quan công tử cũng không tệ, từ nhỏ đã biết Tiểu Ngư nhi. Về sau nàng sẽ cho Tiểu Ngư nhi một chỗ dựa vững chắc, như vậy mới thật là tốt.
Nếu gả vào Vương gia, có một Vương thái hậu, bây giờ nàng còn bị bà ta ép đến khó thở thì chẳng phải sẽ khiến cho bên Vương Thái hậu càng ngày càng càn rỡ? Vương gia kia sao có thể coi trọng Tiểu Ngư nhi được? Cho nên về công về tư, Trần thái hậu đều không hi vọng Tiểu Ngư nhi gả nhập Vương gia.
Lý Tử Du nói: “Ý dì con hiểu. Thật ra Thượng Quan phu nhân đã đến phủ con nhưng lại bị tổ mẫu làm phật lòng sau đó thì không đến nữa, con không biết chuyện hôn nhân này còn có thể thành hay không nữa.”
Cùng người khác thảo luận hôn sự của mình thì lẽ ra đối với một cô nương chưa chồng là có chút kì quái nhưng Lý Tử Du lại không thấy như vậy. Nếu người khác không thể làm chủ cho mình thì chính mình tự làm chủ, huống hồ ở nơi này người quan tâm nàng nhất cũng chỉ có dì nhỏ thôi.
Trần thái hậu cũng thầm hận chính mình không có bản lĩnh, không thể đối đầu công khai với Vương thái hậu. Vương thái hậu muốn nhúng tay vào hôn sự của cháu gái nàng vậy mà nàng chỉ có thể giả vờ không biết. Nếu nàng có quyền lực thì chỉ cần trực tiếp hạ chỉ tứ hôn cho cháu gái thì cũng sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như thế. Trần thái hậu lại nghĩ đến nhà mẹ đẻ là Trần phủ, bởi vì nàng vô dụng nên đến bây giờ còn chẳng thể rửa sạch oan khuất cho họ.
“Tiểu Ngư nhi, con yên tâm. Việc này dì nhất định sẽ cho con một cái công đạo!”
Nàng quyết định sẽ đến cầu Nhiếp chính vương, làm cho Nhiếp chính vương đồng ý cửa hôn sự này. Như vậy thì Vương thái hậu sẽ không làm chủ lung tung nữa!
“Dì nhỏ, không cần vì con mà khiến người chịu ủy khuất đây. Hiện giờ con còn có thể khống chế được tình huống. Nếu thật sự không giải quyết được thì con sẽ rời khỏi kinh thành, trở về nông thôn.” Người cần gặp cũng đã gặp, cửa hàng hồi môn của mẫu thân cũng lấy về được rồi. Nàng tin rằng có quan hệ của dì nhỏ thì những người đó cũng không dám bắt nạt đám người Mãn Thương. Nếu hôn sự với Thượng Quan phủ không thành được thì cứ đem hôn sự này từ bỏ, mọi người cũng không phải làm khó lẫn nhau.