Rõ như dưới ban ngày, một trận tiếng thét thê lương chói tai cắt qua hậu viện Đông phương gia, dần dần từ xa đến gần.
Thanh âm thổi qua rừng trúc xanh xanh, khắp cả kì hoa dị thảo, núi giả lưu thủy, xuyên thấu mành cuốn tinh xảo, quanh quẩn bên trong thư phòng.
Đông phương Tú ngồi ở sau bàn vuông, đối với tiếng kêu thảm thiết ngoảnh mặt làm ngơ, mặt mày thanh tú vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đầu ngón tay trắng nõn gạt bàn phím, sau đó là bút lông, ở trên quyển sổ dày đặc ghi thêm một con số khác.
Ngồi cạnh nàng, phụ nhân mặc quần áo hoa lệ ngồi một bên nghe tiếng kêu vang trời vội vàng đặt bát trà trên tay xuống, lập tức đi qua cửa nghênh đón.
“ Diễm nhi ? Làm sao vậy ? Làm sao vậy ?”
Tiếng kêu vang đến trước cửa, Đông Phương Diễm một thân hoa phục, đầu đầy châu ngọc phỉ thúy được nha hoàn nâng, vừa mới tiến vào thư phòng liền nhào vào trong lòng mẫu thân.
“ Nương, ta không lấy chồng, không lấy chồng ! Ta tuyệt đối không lấy người Tây Môn Bảo !”
Y Thư Ngọc rơm rớm nước mắt ôm nữ nhi xinh đẹp, vội vã mở miệng an ủi “ Diễm nhi.”
Đông Phương Diễm lại vội vã tố hết ủy khuất, không cho mẫu thân có cơ hội nói.
“ Nương, ngươi cứu ta, người kia giống con gấu thô lỗ, trên người mặc quần áo cũ kĩ, so với hạ nhân nhà chúng ta còn kém, chẳng những màu sắc tẩy đến trắng bệch còn có chỗ bị rách, cái loại người này…..cái loại người này…..” nghĩ đến cảnh tượng mới vừa thấy ở sau bình phong, giọng Đông Phương Diễm lại run lên.
Mấy ngày nay trong tộc lại tung tin vịt, Đông Phương Dực thân là tộc trưởng muốn chấm dứt hai tộc đối địch, muốn lấy phương thức đám hỏi để đổi lấy hòa bình sau này.
Ai cũng không nghĩ đến ngay tại lúc Đông Phương gia nghị luận, Đông Phương Dực lại đem đầu lĩnh cường đạo Tây Môn Bảo mời vào nhà, tôn sùng là khách quý khoản đãi, thậm chí còn nhắc tới việc đám hỏi.
Đông Phương Diễm tránh sau bình phong nghe lén, đầu tiên là bị bộ dáng hung thần ác sát của ba huynh đệ Tây Môn gia làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại gặp ca ca thật sự mở miệng nhắc tới việc đám hỏi, nàng lập tức chạy trở về tìm mẫu thân cầu cứu.
Y thư Ngọc thấy nữ nhi khóc cả tâm đều đau.
“ Diễm nhi, ngươi đừng khóc, nương sẽ nghĩ biện pháp, nương sẽ nghĩ biện pháp !”
Đông Phương Tú ngồi ở cạnh cửa nhìn hai mẹ con trình diễn vở tuồng bi thương, lại tiếp tục tính toán sổ sách.
Chỉ là, nàng mặt ngoài bình tĩnh nhưng tâm tư đã sớm bay xa.
A, nguyên lai, Tây Môn Quý đến đây sao ?
Lần này không phải đến cướp bóc mà là quang minh chính đại tiêu sái tiến đến Đông Phương gia.
Lời đồn đãi của mọi người trong tộc nàng đương nhiên cũng nghe được. Bất quá, nàng nghe đi nghe lại nhưng không có hỏi nửa câu.
Đám hỏi.
Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.
Đông Phương gia cùng Tây Môn Bảo, đừng nói là gặp mặt, chỉ cần nhắc tới đối phương chỉ sợ đều phải nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến đỏ mắt. Đông Phương gia chiếm mỏ vàng, mà Tây Môn Bảo năm này tháng nọ thỉnh thoảng cướp hàng hóa của Đông Phương gia, trâu cùng dê, hai bên thủy hỏa bất dung, ngay cả hòa đàm đều là việc khó huống chi là đám hỏi ?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Đông Phương Dực tâm ý đã quyết, thậm chí mời đối phương vào nhà, thật sẽ có đám hỏi.
Đám hỏi ?
Tây Môn gia sẽ đáp ứng sao ?
Ca ca dùng phương thức gì để thuyết phục Tây Môn Quý ?
Cố nén hiếu kỳ trong lòng, Đông Phương Tú trấn định xử lý sổ sách, tâm tư lại lộn xộn, muốn lén đi đến phòng khách nhìn chủ nhà Tây Môn Bảo một cái.
Đông Phương Diễm còn đang tranh cãi ầm ĩ, khóc nức nở nửa ngày, khóe mắt lại không có lấy nửa giọt lệ.
“ nhất định là ca ca muốn đem ta gả qua.”
“ là đám hỏi của hai nhà, không nhất định phải là ngươi gả qua a, Đông Phương gia chúng ta không phải chỉ có…”
Phát hiện chính mình nói lỡ, Y Thư Ngọc dừng lại, không được tự nhiên nhìn đến hướng bàn học, nhìn tiểu nữ nhi còn đang tính toán sổ sách.
Thẳng đến lúc này Đông Phương Diễm mới phát hiện muội muội đã ở trong thư phòng. Chỉ là, nàng được mấu thân sủng ái nhất, xưa nay tính tình rất kiêu căng, cho dù thấy muội muội ở đây vẫn ăn nói không chút khách khí.
“ nhưng là, ta rất đẹp a ! Chỉ cần là nam nhân có mắt, sau khi nhìn ta cùng Tú oa đều sẽ chọn ta.”
Nghe thấy tỷ tỷ nói xấu, phản ứng của Tú oa chính là nhún vai, cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách.
Từ nhỏ, nàng đã biết dung mạo của bản thân so với tỷ tỷ xác thực kém cỏi không ít. Cho nên nếu tỷ tỷ mặc xiêm y hoa lệ, đeo trang sức tinh xảo, hưởng thụ ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nàng luôn luôn lẫn đi rất xa, nhốt mình trong thư phòng gảy bàn tính, ngay cả xiêm y cũng mặc mộc mạc rộng thùng thình, đem chính mình giấu ở bên trong.
“ Diễm nhi, sao ngươi lại nói như vậy ?” Y Thư Ngọc thấp giọng khuyên
Đông Phương Diễm lại tiếp tục nói: “ như thế nào ? Ta có nói sai sao ? Nương, ngươi nói, Tú Oa đẹp hơn ta sao ?” nàng hất cằm lên, truy vấn mẫu thân, “ da nàng trắng hơn ta sao ? Miệng có nhỏ hơn ta sao ? Thắt lưng có thể nhỏ hơn ta sao ? Nếu ngươi là người Tây Môn Bảo, ngươi sẽ chọn nàng mà không chọn ta sao ? Cho dù là thổ phỉ cũng có mắt a !”
Vừa thấy bảo bối nữ nhi tức giận, Y Thư Ngọc chỉ có thể hùa theo nàng.
“ Không, không, không, đương nhiên ngươi đẹp hơn Tú Oa.”
“ đúng, vậy, a !” Đông Phương Diễm giậm chân, tức giận đến mặt đỏ bừng, nũng nịu nói thẳng, “ Cho dù là dùng ngón chân cũng biết Tây Môn Quý nhât định chọn ta.”
“ cái này….”
“ nương, ta không cần gả ! Cho dù phải gả cũng phải gả trong kinh thành, gả cho vương tôn quý tộc, ngươi làm sao có thể để ta gả vào nhà cường đạo ? nương….”
Nghe tỷ tỷ vừa khóc vừa nói, Đông Phương Tú bên ngoài trấn định, trong lòng lại như con nai con gặp kinh hách, nhảy bùm bùm không ngừng.
Hai nhà đám hỏi, nhất định phải chọn một trong hai tỷ muội xuất giá. Dựa theo lễ tiết mà nói, bình thường là tỷ tỷ xuất giá trước, sau mới đến phiên nàng. Nhưng là, nếu tỷ tỷ không chịu gả, như vậy không phải….liền…chính…..là…
Nàng gả ?
Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn bỗng dưng đỏ lên. Đầu ngón tay trắng nõn đặt trên bàn tính, một đôi con ngươi đen trong suốt như nước nhìn chằm chằm những con số trong sổ nhưng giống như không thấy.
Đông Phương gia làm ăn, vô luận là làm gì, môn quy khổng lồ mà phức tạp. Đông Phương Dực ánh mắt tinh chuẩn, phạm vi đầu tư cực lớn, những năm gần đây dưới sự chỉ đạo của hắn, Đông Phương gia từ làm ăn bồng bột dần phát triển, khuếch trương mấy lần.
Mà người ở phía sau xử lý những chuyện phức tạp, chính là Tú Oa thận trọng.
Những năm gần đây, bàn tính không bao giờ rời khỏi người nàng, mỗi ngày mỗi tuần mỗi tháng mỗi năm, sổ sách phức tạp đều xử lý đâu vào đấy. Không chỉ như thế, nhân sinh cùng trời cho, cùng với mưa dầm thấm đất, việc làm ăn qua tay nàng cũng không ít.
Đông Phương gia giàu có, nàng rất rõ ràng.
Tuy rằng, ba người Tây Môn Bảo thường hay chạy tới cướp bóc hàng hóa, nhưng lại thiếu kế hoạch, chỉ cướp vài thứ cùng đồ ăn, trâu với dê chiếm đa số. Đông Phương gia rất giàu có, cho dù có bị đoạt mấy trăm con trâu với dê, mấy ngàn túi gạo, cũng không đáng kể.
Nhưng là, có hàng xóm đáng ghét như vậy, thường cướp một chút, nháo một hồi cũng làm cho người ta đau đầu không thôi. Ngẫu nhiên nếu vận khí không tốt, bị bọn họ cướp đi hàng hóa tốt nhất, cũng phải tiêu phí thời gian cùng ngân lượng hốt hoảng đi chuộc đồ về.
Là vì như thế, ca ca mới đưa ra chủ ý đám hỏi sao ?
Tú Oa suy tư.
Tây Môn Bảo bào cướp bóc chung quanh, ác danh mọi người đều biết. Nàng có thể hiểu vì sao tỷ tỷ liều chết cũng không muốn gả Tây Môn Quý.
Không chỉ là tỷ tỷ, nàng biêt trong phạm vi năm trăm dặm, bất luận là nhà ai ở thôn xóm nào, toàn đem Tây Môn gia thành ngưu quỷ xà thần, e sợ còn không kịp, càng miễn bàn là đem khuê nữ gả qua.
Như vậy, nàng chính là lựa chọn duy nhất ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Oa bởi vì ngượng ngùng mà đỏ cả mặt.
Bảy tuổi năm ấy, nàng ngoài ý muốn ngã xuống vách núi, lại được Tây Môn Quý cứu trở về. Những năm gần đây, nàng thủy chung không quên ân cứu mạng cùng dung nhan tuấn mỹ của hắn, tên hắn cùng thân ảnh, từ nay về sau lưu lại trong lòng nàng một cái dấu ấn, mãi không nhạt đi.
ở một đầu khác của thư phòng, Y Thư Ngọc còn đang dỗ trưởng nữ.
“ được rồi, được rồi, ngươi đừng khóc, nương bảo Tú Oa cho ngươi chút ngân lượng, làm cho ngươi vài bộ đồ mới.” nàng quay đầu nhìn tiểu nữ nhi mặt đỏ hồng, hai mắt nhìn chằm chằm sổ sách “ Tú Oa, ngươi xem tỷ tỷ thương tâm như vậy, ngươi đưa chút ngân lượng cho nàng làm thêm chút quần áo mùa đông đi !”
“ ân !”
Tú Oa đang không yên lòng nên thuận miệng lên tiếng.
“ nếu vậy, ta đi phòng thu c hi lĩnh năm trăm lượng.”
“ ân.”
Nàng không chú ý nghe, vẫn đang hồi tưởng lại.
Tỷ tỷ cùng mẫu thân phát giác nàng không thích hợp.
Có chuyện tốt như vậy ?
Ngày thường, Tú Oa quản lý thật sự nghiêm khắc, hôm nay làm sao vậy, sao lại trở nên dễ dàng như vậy ?
Mắt thấy thời cơ đến, Đông Phương Diễm đánh xà tùy côn, nắm chắc cơ hội ngàn năm mới có một này, vội vàng nói: “ Tú Oa, cây trâm châu hoa trên đầu ta cũng đã cũ, ta đi lĩnh một ngàn lượng, thỉnh sư phó đi đánh mới lại, được không ?”
“ ân.”
Nàng còn nhớ rõ ràng, chân nàng bị thương, không thể đi đường, vẫn là Tây Môn Quý cõng nàng, một đường đi ra vách núi, về tới Đông Phương gia.
Nàng khát, hắn liền thay nàng tìm nước.
Nàng đói bụng, hắn liền hái trái cây đưa nàng ăn.
Lần sau, đừng chạy loạn nữa.
Hắn nói như vậy với nàng.
Dưới núi dã thú nhiều, người nhỏ lại mềm yếu, nếu như bị phát hiện, khẳng định sẽ bị ăn.
Hắn răn dạy, nàng liều mình gật đầu đáp ứng, đáp ứng sẽ không bao giờ vì nương bất công mà thương tâm, một mình chạy vào trong núi sâu nữa.
Nếu ngươi muốn trốn, nhớ đến nơi ta giao hẹn.
Hắn cõng nàng, vừa đi vừa nói chuyện.
Nếu vậy, ta muốn tìm ngươi cũng dễ dàng, còn có thể mỗi lần đều đưa ngươi về nhà.
Thời điểm hắn nói những lời này, tịch dương chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn tú, làm cho nàng dù tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng cũng rung động. Lần đầu tiên nàng phát hiện, có người còn đẹp hơn tỷ tỷ….
“ như vậy, mấy ngày nữa chính là trùng dương, mọi người trong tộc sẽ trở về, ta đi lĩnh một khoản tiền để tu chỉnh cửa hàng có được không ?”
“ ân.”
Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng thủy chung quên không được Tây Môn Quý.
Tuy rằng, sau đó nàng rốt cuộc không có cơ hội chuồn ra khỏi nhà, đi đến địa điểm hai người ước hẹn, làm cho hắn lại ‘ cứu’ nàng trở về, nhưng là, nàng chưa bao giờ buông tha cho tin đồn có liên quan đến hắn.
Bảy tuổi năm ấy, sau khi nàng hồi phủ, liền từ trong miệng nương biết được, khi Tây Môn Quý đưa nàng trở về rồi cầm đi một đống ngân lượng, nương tức giận đến nỗi liên tục mắng, nói họ Tây môn từ nhỏ đều là thổ phỉ cường đạo.
Tám tuổi năm ấy, nàng nghe nói hắn đi theo cha cùng huynh đệ trong ban, cướp bóc lý gia thôn.
Chín tuổi năm ấy, nàng nghe nói hắn mười tám tuổi đã thành chủ lực của Tây Môn Bảo, dẫn dắt tộc cướp bóc chung quanh, thôn xóm lân cận không có nơi nào may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều gặp tai ương.
Mười hai tuổi năm ấy, khi hắn đến cửa cướp bóc, nàng còn đứng xa xa liếc nhìn hắn một cái.
Sau đó, mỗi lần hắn về nhà tiến đến ‘ bái phỏng’ nàng đều nghĩ cách tìm cơ hội, cho dù là liếc nhìn hắn một cái, thân ảnh oai hùng kia cũng làm cho nàng thất hồn lạc phách vài ngày.
Thừa dịp Tú Oa tâm tư tan rã, không biết đang nghĩ cái gì, Đông Phương Diễm cùng mẫu thân chưa lấy được ngân lượng, tích cực hành động.
“ Tú Oa, đến, đến, đến, bút ở chỗ này.”
Mấy trương ngân lượng sắp lĩnh đều ở trên bàn học, chỉ chờ nàng kí tên. Hai mẹ con biết được cơ hội hiếm có, hai người liên thủ thúc giục, thậm chí Đông Phương Diễm còn tự tay mài mực.
“ mài tốt lắm, đến, đến, đến, đều ở chỗ này.”
Tây Môn Quý có nhớ nàng không ?
Hai phủ đám hỏi, hắn lựa chọn ai làm tân nương ?
Hắn sẽ kiên trì chọn tỷ tỷ mỹ mạo diễm lệ sao ?
Nếu tỷ tỷ không chịu gả, có phải, nàng sẽ có cơ hội hay không…..
Tú Oa tâm tư hỗn loạn, khóe miệng còn mơ màng cười, tâm hồn đều sớm bay. Nàng tiếp nhận văn tự, ở ánh mắt chăm chú cùng nóng bỏng của tỷ tỷ cùng mẫu thân hạ bút, nghe lời ký tên.
“ a, thật tốt quá.”
“ chúng ta đi phòng thu chi đi.”
“ nương, ta muốn làm châu hoa mới, còn phải có bảo thạch.”
“ được, được, được.”
“ còn có xiêm y đẹp nhất, thêu công phải tinh xảo, còn phải dùng chỉ vàng.”
“ được, được, được.”
Mẹ con hai người phải nói trái cười, rời đi thư phòng, đi đến phòng thu chi.
Căn phòng Tú Oa như vậy chỉ còn có Tú Oa ngồi sau bàn học, lăng lăng nhìn về phía trước, tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay thêu hoa tùy thân, trong lòng không ngừng trào ra nghi vấn cùng hy vọng.
Có phải nàng thực sự có cơ hội có thể trở thành tân nương của Tây Môn Quý hay không ?
Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng treo trên ngọn cây.
Đại sảnh hoa mai, không khí khác hẳn với ngày thường, có vẻ phá lệ ngưng trọng.
Phòng khách hoa mai chỉ dùng để mời cơm, bình thường chỉ có người nhà Đông Phương Dực, hoặc vài vị lớn tuổi, bối phận trưởng lão, hoặc là thân tộc mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Đông Phương Dực.
Nhưng mà đêm nay, Đông Phương Dực chẳng những cho Tây Môn Quý cùng hai đệ muội ngồi cùng bàn mà còn kêu mẫu thân, muội muội cùng dùng bữa. Cùng ngồi còn có vài vị trưởng lão của Đông Phương gia, càng biểu hiện ra Đông Phương Dực đối với chuyện này thận trọng cùng chắc chắn
Nguyên bản, Đông Phương Diễm tránh ở trong phòng, nói cái gì cũng không nguyện tham dự, nhưng nàng tùy hứng cũng không dám cãi lệnh ca ca, chỉ phải nằm bên người mẫu thân, không tình nguyện đi vào phòng khách hoa mai.
Khác với thái độ của tỷ tỷ, Tú Oa lại hao hết toàn lực mới có thể khắc chế không tiết lộ cảm xúc khẩn trương cùng hưng phấn. Nàng toàn thân cứng ngắc, ngồi xuống bên cạnh ca ca, liên tục hít sâu vài hơi mới sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tây Môn Quý.
Mà hắn, căn bản không có liếc nàng lấy một cái.
Trong mắt hắn chỉ có một bàn đầy đồ ăn.
Đường dấm cá hoa vàng, quý phi túy gà, cá kho tàu lục tục trên bàn, đổi lại là ngày thường, người nhà đông phương chỉ ăn vài món xanh xao tinh xảo, số lượng cũng không nhiều. Nhưng hiển nhiên là Đông Phương Dực đã sớm biết Tây môn huynh đệ sức ăn phi phàm, liền phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phong phú, thậm chí còn nướng một con dê dự bị để ở ngoài.
Thân là khách, Tây môn huynh đệ cũng hiển nhiên không biết cái gì kêu là khách khí. Ba người ra sức ăn, giống như gió cuốn mây tan làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy đều choáng váng.
Giống như sợ hãi mọi người giành đồ ăn với họ, chỉ cần đồ ăn dọn lên, bàn tay Tú Oa của Tây Môn Quý liền vung lên, trực tiếp dồn đống đồ ăn đến trước mặt, Tây môn kim bảo nắm đũa lên, nhanh nhẹn đem toàn bộ túy gà nhấc lên, Tây môn nguyên bảo lại một tay nhấc lên, hai tay đâm đâm, đát đát đát đát đã đem toàn bộ cá kho tàu vào bát.
Cái đường dấm chua cá kho vàng kia, lại vào trong miệng Tây Môn Quý, chỉ chốc lát sau xương cá trước mặt hắn xếp thành núi nhỏ.
Tất cả thức ăn đều không tránh thoát mồm miệng lợi hại của ba huynh đệ.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy đồ ăn tung tóe, nước canh văng khắp nơi, người ngồi bên bọn họ không một ai may mắn thoát khỏi, mỗi người đều bị nước thịt, nước canh bắn tung tóe lên xiêm y, thậm chí là mặt.
Trường hợp quá mức kinh người, người ngồi bên cạnh ba huynh đệ vì muốn bảo vệ mình, tự giác rút lui, thức ăn còn chưa ăn, chỗ ngồi hai bên đều không còn ai.
Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có thể nhìn thức ăn biến mất trước miệng bọn họ. Nhưng thật ra Đông Phương Dực kiến thức rộng rãi, đã sớm chuẩn bị còn có thể duy trì trấn định.
Hắn đợi trong chốc lát, rốt cuộc dò xét cơ hội, gặp ba huynh đệ sắp ăn xong bàn ăn mà hơi chút hoãn hạ thế công hắn mới mở miệng nói: “ Tây Môn huynh, về việc đám hỏi của hai phủ, không biết ngươi chọn người nào ?”
Nghe được hai chữ đám hỏi, Tú Oa cùng tỷ tỷ đồng thời hít một hơi.
Tây Môn Quý ngẩng đầu, lếc Đông Phương Dực ngồi đối diện một cái “ Cái gì khoai lang khoai sọ ! Ngươi nói cái gì ? Lão tử nghe không hiểu !”
Thanh âm gầm rú trầm thấp mà hung dữ, Đông Phương Diễm nhịn không được, sắc mặt phút chốc trắng bệch, thân mình cũng run run không ngừng, trâm cài trên đầu cùng châu hoa cũng theo đó mà rung động đinh đang.
Đối mặt với hung thần ác sat trước mặt, Đông Phương Dực bình tình như thường, “ Ý tứ của ta là, Tây Môn huynh thích vị muội muội nào ?” hắn cũng nói rõ ràng
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng hoa mai im lặng.
Trái tim Tú Oa nhảy loạn xạ, khẽ cắn môi dưới mới không vì kinh ngạc mà kinh hô ra tiếng.
Ý tứ của ca ca là, để cho Tây Môn Quý lựa chọn, người hắn muốn kết hôn là tỷ tỷ hay là nàng ?
Nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi, cơ hồ đã quên hô hấp.
Bên một đầu khác của bàn tròn, một con ngươi đen lợi hại sáng sủa đang thay phiên nhìn hai nữ nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh Đông Phương Dực kia, biểu tình cùng ánh mắt như là đánh giá hàng hóa, xem người nào có vẻ đáng giá.
Đông Phương Dực tựa hồ đã đề cập qua, hai nữ nhân trẻ tuổi này là muội muội của hắn. Có nói tên, nhưng khi đó hắn vội vàng ăn cơm, căn bản không thể nhớ, ngay cả bộ dáng cũng là đến lúc này mới giương mắt nhìn kỹ.
Bên trái kia một cái, cơ hồ run rẩy muốn ngã xuống ghế dựa, xem kim trâm châu hoa trên đầu cùng vòng tai , vòng cổ, vòng ngọc trên người nàng ít nhất cũng có thể thay thế mấy phê trâu dê.
Bên phải kia một cái, lá gan tựa hồ lớn chút, một đôi mắt đen lúng liếng yên lặng xem xét hắn. Chẳng qua, trên người nàng gia sản không nhiều như vậy, ngay cả xiêm y đều mộc mạc rất nhiều.
Một bên Tây môn kim bảo, ăn no xong mới mở miệng đưa ra ý kiến.
“ đại ca, ta xem cái bên trái kia có vẻ được.” hắn nhìn chằm chằm Đông Phương Diễm, hai mắt sáng lên, “ ngươi xem, đầu nàng có thiệt nhiều vàng, sáng đến nỗi mắt ta đều mù !”
Ngay tại lúc đó, dê nướng được đưa lên bàn.
Vừa nhìn thấy đồ ăn, Tây Môn Quý lập tức dời lực chú ý đi qua. Hắn đã quên chính sự, thân thủ trực tiếp đi rút một cái chân dê đã thấy Tây môn nguyên bảo cũng đưa tay ra muốn chọn cái chân sau béo mập non mềm.
Nháy mắt, vẻ mặt hắn dữ tợn, hai mắt hung ác trừng đệ đệ, còn từ trong cổ họng tóc ra âm thanh cảnh cáo trầm thấp.
Đông Phương Diễm rốt cuộc nhịn không nổi, khủng hoảng khóc lên, nhào vào lòng mẫu thân.
“ Không, ta không lấy chồng ! Nương, ngài cứu ta, đừng làm cho ta gả cho cầm thú dơ bẩn này !”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Tây Môn Quý cướp chân dê, ngay cả Kim Bảo, Ngân Bảo sắc mặt đều thay đổi.
Dơ bẩn ?
Được rồi, bọn họ nhận thức !
Nhưng, cẩm thú ?
Từ này chính là mắng chửi người thôi !
Tây Môn Quý vỗ cái bàn, mày rậm nhăn lại, bộ dáng càng dữ tợn dọa người, “ Đông Phương Dực, ngươi nói muốn đám hỏi lại để chúng ta tới nơi này chịu mắng, chẵng lẽ là đùa giỡn chúng ta ?”
“ Đúng vậy, họ Đông Phương, ngươi đùa giỡn chúng ta sao ?” Kim bảo cũng nhảy dựng lên, dùng cái chân dê béo mập chỉ thẳng vào mặt Đông Phương Dực.
Ngân bảo cũng không chịu thua, cũng nhảy dựng lên, tuy rằng miệng đầy cơm trắng còn chưa kịp nuốt xuống hắn vẫn là một bên cười sặc sụa, một bên quát, “ đại ca, ta xem bữa cơm hôm nay căn bản chính là âm mưu !”
Huynh đệ ba người gầm rú, làm mọi người đinh tai nhức óc, vài vị trưởng lão ở đây, nếu không vì chân mềm nhũn ra khẳng định sẽ bỏ chạy.
Đông Phương Dực đối mặt ba người hung ác vẫn là mặt không đổi sắc.
“ Nếu ta đã đề nghị hai phủ đám hỏi, tuyệt không đổi ý.” Hắn cường điệu, ý đồ thuyết phục ba người, “ Đông Phương gia cùng Tây Môn Bảo tranh chấp đã nhiều năm, nếu cứ tiếp tục như vậy chẵng những lưỡng bại câu thương còn có thể làm cho người bên ngoài lợi dụng thời cơ.”
Tây Môn Quý nhíu mắt lại, không thèm nhắc lại, chỉ trừng mắt Đông Phương Dực
Hắn chưa từng nghĩ tới hai nhà có thể sống hòa bình. Nhưng mà, Đông Phương Dực chẵng những nói có lý mà ngay cả điều kiện, hậu đãi đều làm người ta khó có thể cự tuyệt, nhất là sính lễ cưới muội muội Nguyên bào thật nhiều, cùng với chuyện sau khi hắn cưới nữ nhân Đông Phương gia còn có thể được rất nhiều đồ cưới.
Đông Phương Dực không ngừng cố gắng, đối với tiếng khóc nức nở của Đông Phương Diễm mắt đui tai điếc.
“ Tây Môn huynh, vì mưu cầu lợi ích của hai tộc mới là chuyện quan trọng trước mắt, không nên kéo dài, không phải sao ?”
Tây Môn Quý vẫn là trầm mặc không nói
Đại sảnh hoa mai không khí ngưng trọng cứng ngắc, không ai dám nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng Đông Phương Diễm khóc nức nở, một tiếng hợp với một tiếng.
Ngay tại lúc đó, một cánh tay nhỏ bé chậm rãi giơ lên
“ ta…..”
Tú Oa vẫn ngồi ở một bên, rốt cuộc lấy hết dũng khí, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người nàng.
Nàng đỏ bừng mặt, cánh tay nhỏ bé giơ lên khẽ run, tuy rằng khẩn trương không thôi nhưng lại buộc chính mình bình tĩnh, không ở tầm mắt mọi người lùi bước.
“ ta…..ta nguyện ý tiến gả Tây Môn gia.”
Có thể gả cho người trong lòng là giấc mộng của mọi cô gái a ! Nhân cơ hội này, có thể danh chính ngôn thuận gả cho Tây Môn Quý, cho dù da mặt nàng mỏng cũng muốn nhấc tay lên tiếng, chiếm giữ vị trí tân nương.
Các trưởng lão Đông Phương gia đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu phe phẩy đầu.
“ không nên, không nên.” Ngũ trưởng lão tuổi đã sáu mươi là người thứ nhất đứng ra phản đối.
Tú Oa từ nhỏ thông minh lanh lợi, tuy rằng bộ dáng không đẹp bằng Diễm nhi, nhưng lại làm người ta cực vui, mấy năm nay, mọi chuyện trong nhà đều do nàng quản,t ừ chuyện Tú Oa đến chuyện nhỏ nàng đều xử lý ngay ngắn có trước có sau, làm sao có thể gả một báu vật như vậy ra ngoài.
Hơn nữa, lại là Tây Môn gia
“ đúng vậy, chuyện này rất ủy khuất ngươi.” Một ông chú khác nhịn không được lên tiếng.
Tú Oa xấu hổ, mặt lại càng đỏ thêm, trong lòng không ngừng reo hò lại không có can đảm nói ra..nha, không không không, nàng một chút cũng không thấy ủy khuất ! Trên thực tế, nàng cầu còn không được a !
Đang lúc vị trưởng lão thứ ba cũng muốn nhảy ra phản đối, Tây Môn Quý lại ngồi xuống, cắn cái chân dê
“ tùy tiện.” hắn liếc nhìn Tú Oa một cái, lại nhìn về phía Đông Phương Dực, đối với ai muốn xuất giá hắn cũng không có hứng thú. Quan trọng là, có một trọng điểm.
“ người nào cũng được, nhưng là, ta muốn cái nào ăn ít.”
Tú Oa xung phong nhận việc hoàn toàn ngoài dự tính của Đông Phương Dực. Hắn khiếp sợ không thôi, nhất thời còn không tìm ra lý do thuyết phục Tây Môn Quý lựa chọn lại, lại thấy tiểu muội nhu thuận văn tĩnh lại lần nữa giơ tay lên.
Nàng nhìn nam nhân ngồi sau bàn tròn kia, thanh âm mỏng manh lại vô cùng cam đoan.
“ ta…..ta ăn thật sự rất ít…..”