Ta như dây leo, vững vàng bám trụ vào phụ hoàng không buông, để mặt phụ hoàng ôm ta trở về tẩm cung.
Trên giường vua thoang thoảng mùi hương quen thuộc, phảng phất như còn lưu lại dấu vết của cuộc cuồng *** lúc trước.Đối với ta, cái gì cũng không còn nghĩ được nữa.
Dù phụ hoàng đắp cho ta hai tấm chăn tơ tằm dày, nhưng ta vẫn cảm thấy rất lạnh, cổ họng khô rát đau đớn, ta lạnh run cầm cập, dường như bắt đầu nói mê rằng muốn uống nước.
Nước tới. Phụ hoàng tự mình mang nước cho ta uống, từng giọt từng giọt khiến ta cảm thấy như sa mạc khô khốc cuối cùng cũng có nước.Hắn hôn lên mi ta, trán ta, ấm áp giống như ngày xưa. Lúc còn nhỏ ta bị sốt cao, phụ hoàng cũng làm như vậy để an ủi dỗ dành ta.
Là mộng hay thật, ta cũng không biết rõ. Nếu giờ khắc này là mộng, ta mong mình đừng bao giờ tỉnh dậy nữa
”Đừng, đừng đi…” Ta quơ tay loạn xạ trong không trung, kéo lấy tay áo phụ hoàng, tựu không bao giờ … buông ra nữa.
Phụ hoàng tựa hồ thấp giọng nói với ta điều gì đó, nhưng ta không nghe rõ, như cũ nắm chặt không buông. Ta, luyến tiếc giấc mộng ấm áp này.
Hình như ta nghe được hắn thở dài một tiếng, cúi xuống, chậm rãi cởi vạt áo ta ra.
Hắn nhẹ nhàng chui vào chăn, kéo ta vào lòng, ủ ấm ta.
Nằm trong lòng Phụ hoàng ấm áp như ngồi bên bếp lò vậy. Ta cuối cùng không còn run nữa, cuộn mình trong lòng Phụ hoàng mà yên giấc, hưởng thụ giấc mộng đẹp.
Hôm đó, Phụ hoàng không lâm triều. Ta sau này mới biết, từ ngày đăng cơ đến giờ, đó là lần đầu tiên Phụ hoàng không lâm triều.
Quỳ trong gió lạnh suốt một đêm, ta bị phong hàn cũng không nhẹ.Nhưng đích thân Hoàng thượng ra lệnh, ngự y nào còn không tận tâm tận lực chữa trị?Ba ngày sau, ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phụ hoàng ngồi bên giường nhìn tiểu thái giám hầu hạ ta uống thuốc, hình như có chút suy nghĩ.
Đột nhiên hắn hỏi: “Phụ mẫu của ngươi còn hay mất?”
Ta nín thở – chẳng lẽ Phụ hoàng đã phát hiện ra điều gì?
“Ngươi không cần sợ, trẫm chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.” Hắn cười nhạt: “Ngươi sốt cao suốt mấy ngày, thần trí không được tỉnh táo, cứ luôn miệng gọi phụ thân mẫu thân, trẫm mới hỏi.”
Thật may mắn là ta không gọi Phụ hoàng, Mẫu phi! Ta cúi đầu, tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm: “Liên Sơ song thân đều đã tạ thế nhiều năm rồi.”
Ta tự nhắc bản thân mình phải nhớ kĩ, ta là con hát Liên Sơ. Sau này, dù là trong mộng, ta cũng không cho phép mình nói gì khác.
Ta tới nước này đã không còn đường quay lại. Chỉ nói sai một chữ thôi là có thể khiến ngàn kẻ khác phải rơi đầu.
Phụ hoàng cũng không hỏi nữa, chỉ cười cười: “Nếu vậy hẳn là ngươi trong lúc bệnh tưởng trẫm là thân nhân, cứ một mực ôm lấy trẫm mà gọi phụ thân.”
“Liên Sơ đúng là đầu óc mê muội, dám xúc phạm đến Hoàng thượng, xin Hoàng thượng giáng tội.” Ta dập đầu ở mép giường, không muốn ai nhìn thấy nụ cười còn đau thương hơn là khóc trên mặt ta lúc này.
Phụ hoàng đương nhiên không trách tội ta, trái lại còn cười nói: “Tưởng niệm phụ thân đã mất cũng là lẽ thường tình, cũng là do ngươi hiếu thuận, sao trẫm lại trách tội ngươi? Chỉ là…” Hắn nâng mặt ta lên, ánh mắt lấp lánh.
“Trẫm tuy so về tuổi tác thì đáng làm cha ngươi, nhưng trẫm không muốn trong lòng ngươi coi trẫm như cha, a!”
Hắn cười châm biếm, ánh mắt vừa nồng cháy vừa nghiêm túc, không cho người khác chống cự.
Ta chỉ có thể nhắm chặt mắt, để hắn hôn nhẹ lên môi, nụ hôn nóng bỏng như lửa.
“Trẫm không muốn làm trưởng bối của ngươi, trẫm muốn làm nam nhân của ngươi…” Hắn ngay cả hơi thở thoảng qua tai ta cũng nóng rực, nỉ non thở dài: “Liên Sơ à Liên Sơ, vì sao càng ngày trẫm càng không buông ngươi ra được? Thời gian ngươi bị bệnh, trẫm đến rời đi cũng không nỡ!
Trẫm cứ muốn ôm lấy ngươi, chờ bệnh của ngươi chuyển biến tốt đẹp. Ngươi nói xem, trẫm đến vậy nghĩa là thế nào?…”
Hắn muốn ta giải thích, nhưng bản thân ta cũng không có đáp án. Ta chỉ có thể yên lặng, đau đớn chờ hắn lại ban cho ân sủng.
Tận trong thâm tâm ta lần đầu cảm thấy vừa bi ai vừa tuyệt vọng đến tê dại thế này. Ta thấy bình tĩnh đến gần như chết lặng. Nếu như hỏi cảm giác lúc này của ta, có lẽ là một chút cảm kích – Phụ hoàng dù sao cũng là quan tâm đến ta.
Là phụ tử thiên tính, là quân vương háo sắc, ta không cần biết.Dù sao hắn cũng ít nhiều quan tâm ta, không buông ta ra được.Chỉ cần nghe Phụ hoàng nói vậy, ta đã thấy mỹ mãn. Ta cắn răng thầm rên rỉ, mặc cho hắn tỉ tê. Dù sao thì thân xác thối tha này, từ lâu đã dơ bẩn không chịu nổi.Phụ tử tương gian, luân lý đảo lộn, tất cả những bí mật, những tội nghiệt này, cứ để một mình ta gánh chịu.Trời xanh nếu muốn phạt, xin cũng chỉ phạt một mình ta.
Hắn là vua một nước, gánh không nổi tội nghiệt này.
Ta từ đó về sau bị lưu lại tẩm cung Hoàng thượng.
Phụ hoàng trước giờ vốn không gần nam sắc, nay lại vì một con hát nho nhỏ mà phá lệ, lại còn không lâm triều.Phi tần trong hậu cung đều thóa mạ ta dụ dỗ mê hoặc hắn, dùng hình nhân mà rủa cho ta chết.Đến cả Hoàng hậu cũng to tiếng với Phụ hoàng một trận, cuối cùng bị Phụ hoàng cảnh cáo không được tìm đến ta gây sự.
Những điều này đều ta do tiểu thái giám hầu hạ vì muốn lấy lòng mà kể cho ta nghe. Ta chỉ cười, không nói gì.
Những mưa gió tin đồn bên ngoài ta không để ý, cũng không muốn để ý. Ta chỉ mỗi ngày ở trong tẩm cung, nửa bước cũng không bước ra – ngoài tẩm cung, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn ta chằm chằm mà mong ta chết đi.
Phụ hoàng cũng cố ý tăng số thị vệ, ngày đêm tuần ta, nghiêm cấm bất cứ người nào đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta. Ta không khỏi cảm thấy mình như cá chậu chim ***g.
Ta vừa lặng lẽ vừa u buồn, dù luôn nở nụ cười nhưng cũng không qua nổi mắt Phụ hoàng. Một hôm, sau cuộc mây mưa, hắn ôm ta vào lòng chờ ta điều hòa lại hơi thở, nhịn không được mà thở dài.
“Ngươi dạo này càng ngày càng u sầu, có tâm sự gì, cứ nói trẫm nghe!”
Ta lắc đầu. Tâm sự này, dù ta có nói cho hết thảy thiên hạ nghe cũng không thể nói cho Phụ hoàng.
Hắn trừng mắt nhìn nụ cười của ta, bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ngươi đang nghĩ về Lý Thanh Lưu đúng không?”
Hắn nói có vẻ vừa tức giận vừa ghen tuông, ta không thể không chú ý, hơi thay đổi sắc mặt: “Thần không có.”
Ta quả thực không có. Con người trong sạch kia, thời gian ba năm ở bên hắn, tất cả ta chôn vào chỗ sâu nhất trong ký ức, ngay cả hồi tưởng lại cũng không dám. Ta càng không dám tưởng tượng, Thanh Lưu nghe được những lời đồn đại trong cung sẽ nghĩ gì về ta?
Phụ hoàng thấy ta thất thần, càng không tin lời phủ nhận của ta, liếc xéo ta: “Hắn không phải nghĩa huynh của ngươi sao? Ngươi cùng hắn sống chung suốt ba năm trời, lại còn nói không nhớ hắn? A, buồn cười là hôm qua bãi triều, Lý Thanh Lưu còn đến gặp trẫm cầu xin trẫm thả ngươi về nhà hắn.Hừ, thật to gan.”
Ta kinh ngạc vạn phần, Thanh Lưu trước giờ luôn cẩn trọng giữ mình, nay lại vì ta mà dám xúc phạm thiên nhan?
Mắt bỗng thấy cay cay, ta thấp giọng thay hắn giải nguy: “Hắn xưa nay xem Liên Sơ như đệ đệ ruột thịt, vì sốt ruột nên mới cả gan cầu xin Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn trách tội, xin hãy trách tội Liên Sơ.”
“Ngươi biết rõ trẫm sẽ không trách phạt ngươi.” Phụ hoàng gượng cười: “Hắn xem ngươi như đệ đệ, vậy còn ngươi thì sao?”
Ta im lặng. Phụ hoàng cũng không mong ta sẽ trả lời, chỉ ôm chặt lấy ta: “Liên Sơ, chuyện trước đây của ngươi trẫm không truy cứu nữa. Nhưng giờ ngươi đã ở bên trẫm thì phải toàn tâm toàn ý với trẫm.Bằng không, người đầu tiên trẫm trách tội sẽ là Lý Thanh Lưu.”
Hắn nửa cầu xin nửa uy hiếp, khiến ta không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng ta càng thêm chắc chắn, tính mạng Thanh Lưu đích thực nằm trong tay ta.
Sắc mặt ta lúc đó có lẽ rất thê lương. Phụ hoàng nhìn ta một chút, than nhẹ bên tai ta: “Trẫm biết tuổi tác trẫm lớn hơn ngươi nhiều, không so bì được với Lý Thanh Lưu trẻ trung tuấn tú. Quên đi, chỉ cần ngươi không liên hệ gì với hắn nữa, còn ngươi nghĩ gì về hắn trẫm cũng không quản được.A, trẫm lần này, quả thực là thua ngươi rồi.”
Ta không ngờ, Phụ hoàng uy nghiêm như thần thánh mà lại có thể trước mặt một con hát nho nhỏ dùng khẩu khí nhượng bộ bất lực này. Nhưng hắn hình như không nói đùa.
Y phục hàng ngày trong cung của hắn trước đây màu sắc trầm nhã, nay càng ngày càng tươi tắn rực rỡ. Ngay cả ria mép hắn cũng cạo đi.
Ta chợt hiểu, thì ra hắn sợ ta chê hắn già. Nhưng làm thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn chính là cha ruột của ta.
Trước ánh mắt mong đợi của Phụ hoàng, ta không còn cách nào khác ngoại trừ cố gắng mỉm cười.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ hay là cứ ở bên Phụ hoàng cả đời như thế này cho đến ngày hắn quy thiên. Mà ta, theo tục lệ cũ trong cung, hẳn cũng sẽ bị chôn sống theo.
Đương nhiên đó là nếu như Phụ hoàng trước khi băng hà vẫn sủng ái ta. Những phi tần thất sủng thậm chí còn không có vinh dự đưa tiễn Hoàng thượng về miền cực lạc.
Ta hơn một lần tự hỏi, Phụ hoàng đến bao giờ sẽ mất hứng thú với ta. Dù sao ta cũng không phải nữ nhân.Mỗi ngày, trước khi chuẩn bị cho Phụ hoàng rời giường, ta đều phải cạo mặt nhẵn nhụi. Ta cũng sẽ không muời chín tuổi mãi. Đến khi dáng dấp thô cứng, giọng trầm lại, đến khi khóe mắt có nếp nhăn, Phụ hoàng còn muốn ôm ta sao?
Chỉ sợ đây cũng chính là nguyên nhân Thấm Hoàng hậu đến nay vẫn án binh bất động.
Huống hồ, ta không có khả năng sinh con nối dõi cho Hoàng thượng, vĩnh viễn không thể uy hiếp được địa vị của thị. Thậm chí thị còn cảm ơn ta một mình chiếm hết Hoàng thượng ân sủng, khiến các phi tần khác đến gặp mặt Hoàng thượng còn không được chứ đừng nói đến chuyện hầu hạ mưa móc hay sinh con. Thị căn bản không cần phải lo lắng một Mẫu phi thứ hai sẽ xuất hiện.
Tính toán thiệt hơn, thị mừng rỡ biết thời biết thế, thường gửi cho ta gấm vóc lụa là cùng quần áo đẹp, trước mặt Hoàng thượng lại tỏ vẻ hiền lành, không hề nói xấu ta.
Ngay cả hội thưởng hoa cúc trong cung, thị cũng rộng lượng đề nghị với Hoàng thượng đem ta theo cùng.
Phụ hoàng đương nhiên hoàn toàn đồng ý. Buổi tối hắn ôm ta vào lòng cùng ngắm trăng, cười vang: “Liên Sơ, trẫm biết ngươi cả ngày quanh quẩn trong phòng rất bức bối. Hội thưởng cúc ngày mai, trẫm cố ý gọi đoàn xiếc ảo thuật bậc nhất kinh thành cùng với đoàn múa rối đến, ngươi nhất định sẽ rất thích thú.”
Hắn cao hứng bừng bừng, vuốt tóc ta: “Trẫm muốn thấy ngươi thật lòng nở nụ cười.”
Thật lòng cười? Ta cũng muốn biết được thật lòng cười thì sẽ cảm thấy thế nào. Đáng tiếc, điều đó cả kiếp này cũng không thể thực hiện được.
Ta như thường ngày yên lặng mỉm cười, dựa vào ngực Phụ hoàng, nghe tiếng tim hắn đập.
Phụ hoàng nói không sai, đoàn xiếc ảo thuật và đoàn múa rối quả thật đều rất xuất sắc. Phi tần đến dự yến vỗ đến đỏ cả tay, văn võ bá quan cũng trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Màn phun lửa làm cho các vị đại nhân vừa sợ vừa khâm phục, vỗ tay tán thưởng. Khuôn mặt anh tuấn của Phụ hoàng ửng đỏ dưới ánh lửa, vừa cười vừa liên tục giảng giải cho ta: “Xem kìa Liên Sơ, tên kia vừa đi cà kheo vừa xoay bát…”
Vòng lửa như Lưu Tinh [sao băng] múa lượn trước mắt ta…
Tất cả những cảnh này hệt như nhiều năm trước…
Đó là sinh nhật bốn tuổi của ta. Phụ hoàng cũng gọi những nghệ nhân hạng nhất đến biểu diễn cho ta xem, cũng ôm ta vào lòng, cũng không hề phiền lòng mà giải thích cho ta đủ chuyện…
Ta đột nhiên từ trong vòng tay của Phụ hoàng đứng lên, không hề suy nghĩ, tiến vào giữa đoàn xiếc ảo thuật, cầm lấy một chiếc chong chóng, rồi như năm đó lúc bốn tuổi quay về ngồi vào lòng Phụ hoàng, cười nói: “Chong chóng thật đẹp, Sở nhi rất thích, người xem…”
Phụ hoàng nhìn ta không chớp, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Ta đỉnh đầu bỗng nhiên như bị ai đâm mạnh vào, rơi thẳng trở vào thực tại. Hai tiếng “Phụ hoàng” vốn đã niêm phong lại trong lòng, nay lại bật ra khỏi môi.
…Ta vừa rồi mới nói gì đó?…
Phụ hoàng bỗng nắm lấy cổ tay ta. Chong chóng nhẹ nhàng rơi xuống đất, tim ta bỗng ngừng nhịp. Mọi vật bỗng biến mất hết, bỗng nhiên xung quanh trở nên trống rỗng vô cùng, chỉ còn lại khuôn mặt của Phụ hoàng.
Tỉnh lại, là ở trong cung điện của hoàng thượng.
Một đám thái giám vây bắt ta, thay ta lau hết lớp trang điểm, sau đó bưng nước nóng ngập tràn cánh hoa hồng tắm cho ta.Lão thái giám cầm đầu vẻ mặt ngạo mạn chúc mừng ta, hoàng đế đêm nay muốn ta hầu hạ người. Hắn trông rất thần tình, rồi hắn lập tức quỳ xuống đất hô vạn tuế, tạ ơn ân sủng.
Ta như bị sét đánh, nửa ngày mới có thể hoàn hồn, cố sức giãy dụa, sống chết không để cho bọn họ chạm vào người ta.
Lão thái giám rốt cục tức giận, dùng bàn tay gầy gò thô ráp túm tóc ta, hung hăng đấm mạnh vào bụng ta, miệng chửi bới: “Đồ con hát đê tiện, không phải nhờ vào khuôn mặt tươi cười để kiếm ăn sao? Có thể hầu hạ hoàng thượng, là ngươi có phúc ngàn đời, ấy vậy mà còn không biết phân biệt phải trái!”
Ta ôm bụng nằm trên mặt đất rên rỉ, không thể phản kháng lại được. Hắn cũng lo lắng, bảo tiểu thái giám trói hai tay ta lại sau lưng.
”Ngoãn ngoãn nghe lời cho ta tẩy rửa, bảo đảm từ trong ra ngoài đều sạch sẽ.”
Lúc trước mẫu phi gặp phụ hoàng, có hay không cũng bị một đám thái giám nhìn cả người không một mảnh vải?Còn bị lau chùi khiến da tấy đỏ cả lên? Nhưng ác mộng của ta cũng chỉ mới bắt đầu sau khi tắm xong..
Thấy hai người kia cầm cái ống trúc vừa nhỏ vừa dài cùng loại với súng bắn nước tiến tới, cố gắng nhét vào phía sau ta, ta lập tức hiểu ra như thế nào là “Từ trong ra ngoài đều sạch sẽ”.
Nếu đã chê bẩn, thì cần gì phải sủng hạnh một con hát như ta?
Nước mắt lúc đó tuôn rơi, ta nhắm mắt, định cắn lưỡi, lại bị lão thái giám nắm chặt hàm dưới.
”Tiểu nhân đê tiện, muốn chết cũng không phải lúc này, muốn kéo bọn ta chết chung với ngươi à, đừng có mơ.” Hắn cay độc mắng chửi, dùng vải nhét vào miệng ta.
Lần đầu tiên, ta tin tưởng, nếu có thể thoải mái mà chết đi, thì đó cũng là một sự hạnh phúc.
Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó, đối với ta, cũng thật xa xỉ.
Thân thể bị dội nước qua vài lần, tẩy rửa “Triệt để” sạch sẽ, lỗ huyệt cũng tràn đầy mùi hương thơm ngát, lão thái giám cuối cùng cũng thoả mãn, phân phó kẻ dưới vác ta, lúc này đã không còn chút sức lực nào lên giường, rồi trở về chờ lệnh.
Đèn g trong cung lần lượt tắt, Phụ hoàng đi tới đầu giường.
Hắn thấy má ta còn ngấn lệ, dung nhan uy nghiêm có chút âm trầm: “Nghe nói, ngươi có vẻ không quá vui sướng khi được trẫm ân sủng.” Tay hắn chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng, lộ ra thân thể cường tráng được chăm sóc kĩ càng không một vết sẹo.
A, Phụ hoàng sủng ái ta… Ta nhiều đêm nằm mộng, thấy mình trở lại như ngày xưa, được hắn ôm vào g ngực ấm áp rắn chắc. Điều ta ước ao, tuyệt đối không phải là được ngươi “sủng ái” như hôm nay…
Phụ hoàng ơi Phụ hoàng, nhìn kĩ ta xem, chẳng lẽ trong mắt ngươi không tìm thấy chút bóng dáng của ta khi còn nhỏ sao?
Ta là Sở nhi của ngươi mà…
Mọi tiếng kêu gào dường như biến mất hết trên đầu lưỡi, ta từ đầu đến cuối không thốt lên lời nào.Phụ hoàng tiến nhập thân thể ta trong nháy mắt, ta nước mắt trào ra – chẳng lẽ đây chính là lời nguyền của Mẫu phi?
“Thật sự đau đớn lắm sao?”
Phụ hoàng bôi thuốc mỡ, một mạch tiến sâu hết mức vào cơ thể ta. Gương mặt đầy dục vọng của hắn rõ ràng điểm chút cười nhạo: “Chẳng lẽ trẫm cũng là nam nhân đầu tiên của ngươi?” Hắn vừa châm chọc ta diễn kịch, vừa gập hai chân ta lại đẩy lên cao, trong cơ thể ta ra sức mà di chuyển.Lỗ huyệt vừa cứng vừa nóng, cứ như muốn thiêu đốt tất cả dây thần kinh của ta.
Ta mấy lần suýt ngất đi, nhưng lần nào cũng bị vực dậy, nghe Phụ hoàng khàn khàn cười: “Bất quá ngươi rơi lệ trông rất điềm đạm đáng yêu, đem lại cảm giác thật mới lạ thú vị, hahahaha…”
Trời sáng, hắn lại một lần nữa phóng ra dục vọng. Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng xoa cổ tay hằn vết đỏ của ta.
“Nghe Thanh Lưu nói, ngươi ba năm trước được hắn cứu về, vậy ngươi thật ra là người ở đâu?”
Phụ hoàng dường như rất thỏa mãn với ta, cùng ta trò chuyện hết sức bình thường.
Ta không biết Thanh Lưu đã nói những gì về ta, nhưng tất cả đều không quan trọng. Ta chỉ ngây dại mà nhìn phía trước, hoàn toàn im lặng.
“Đừng khóc nữa.” Sự ôn hòa, kiên trì đột ngột biến mất, hắn nghiêm mặt cảnh cáo: “Trẫm tuy rằng thích ngươi trên đài dùng đôi mắt u oán mà nhìn trẫm, nhưng cũng phải có chừng mực thôi.
Trẫm không muốn ngươi cả ngày buồn rười rượi, cười đi!”
Thì ra chính là ta “dụ dỗ” Phụ hoàng.Đời ta sao lại phải vô lý đến thế?
Ta thực sự nở nụ cười, nước mắt chảy vào miệng, yên lặng mà cười.
Vẻ mặt Phụ hoàng thoáng chút kinh ngạc, nhưng sau đó thở dài: “Quên đi.” Hắn gọi nội thị đến giúp ta tắm rửa thay y phục.
Thu xếp xong mọi việc, hắn đột nhiên nói: “Ngươi muốn trẫm ban cho cái gì, cứ nói. Đêm nay trẫm sẽ trở lại gặp ngươi.”
“Để thần đi.”
Ta vô cùng bình thản nói. Thấy Phụ hoàng mu bàn tay bỗng nổi gân xanh, ta không mảy may nghi ngờ hắn sẽ thét nội thị đem ta ra ngoài tử hình. Vậy cũng tốt hơn nhiều so với kéo dài vở bi hài kịch này.
Nhưng hắn trừng mắt nhìn ta, cuối cùng nén giận phẩy tay áo bỏ đi: “Cút!”
Ta chỉnh trang lại y phục, đeo thắt lưng, không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc cùng những tiếng xì xầm sau lưng, đi ra cửa cung.
Trở lại Thanh Lưu phủ thì đã trưa.Ánh mặt trời từ trên cao rọi thẳng xuống đầu.Giữa thanh thiên bạch nhật nhưng ta tựa như u hồn vừa từ âm tào địa phủ trở về, không phân biệt được phương hướng.
Vợ chồng Thanh Lưu đang dùng cơm tại phòng khách. Thấy ta, Thanh Lưu kinh ngạc vui mừng chạy tới nắm lấy tay áo của ta: “Liên Sơ, ngươi đã trở về! Hoàng thượng nói muốn lưu ngươi lại trong cung hát xướng hai ngày, ta còn lo lắng ngươi không hiểu quy củ trong cung, sợ ngươi chọc giận Hoàng thượng.”
Hắn đối với ta, quả thật rất rất tốt.Cho dù hôm qua ta muốn lên đài làm hắn tức giận, hôm nay hắn đã bỏ qua hết, toàn tâm lo lắng cho sự an nguy của ta.
Hai mắt mờ lệ, ta nghẹn ngào định gục vào vai hắn mà khóc, nhưng ánh mắt nghi vấn của Lý phu nhân đứng cạnh khiến ta dừng lại.
Đôi mắt trong veo kia nhìn thẳng vào ta, sắc nhọn tựa đao.
“Ngươi không phải đi diễn xướng cho Hoàng thượng xem sao?” Giọng nàng hơi cao hơn bình thường: “Vết đỏ trên cổ này là thế nào?”
“Đúng vậy, Liên Sơ, đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Lưu cũng chú ý tới vết hôn của Phụ hoàng để lại, truy hỏi.
Trong mắt hắn có chút nghi hoặc, nhưng đôi mắt vẫn trong vắt như năm nào.
Ta ngừng nước mắt, chậm rãi rút tay về.
Một người thanh sạch đến vậy, không nên chạm vào một kẻ như ta. Ta lại càng không muốn hắn biết rõ mọi sự. Dù cho khắp thiên hạ đều khinh miệt ta, cho ta là đồ vô liêm sỉ, ta cũng không muốn nhìn thấy vẻ miệt thị trong mắt hắn.
Ta bỏ lại hắn và phu nhân, tự quay về tiểu viện.
Tiểu Vũ ngồi trên ghế trước của sổ, chăm chú may vá. Đôi chân nhỏ nhắn khẽ lắc lư, miệng khẽ ngâm một khúc nhạc nhi đồng. Thấy ta đi vào, nàng vui vẻ nhảy cẫng lên, vứt đồ thêu thùa xuống.
“Sao nàng lại thêu hài cho tiểu hài tử?” Ta đờ đẫn nhìn đôi hài trên ghế.
Tiểu Vũ cười giễu ta: “Lý đại ca không nói cho ngươi sao? Tẩu tẩu có thai rồi. Ta dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, giúp nàng may vá một chút.” Nàng cầm lấy đôi hài đã thêu xong, mặt đột nhiên ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nhưng đôi hài này không phải làm cho nàng. Liên Sơ, ngươi đoán xem, đôi giày này là cho ai?”
Lý phu nhân có thai? Ta mơ màng ngồi xuống. Chút yêu thương Thanh Lưu còn lại cho ta, có phải cũng bị hài tử sắp ra đời kia chiếm mất?
Ngày này không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Ta đưa mắt nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tiểu Vũ, nụ cười của nàng thật ngây thơ khoái hoạt. Một thiếu nữ tốt như thế, kỳ thực căn bản không đáng ở lại bên ta.
Ta toàn thân dơ bẩn, lòng đầy u sầu, ta thực không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống vô ưu của nàng.
“Tiểu Vũ, ngươi đi đi.” Trong nháy mắt, ta đã quyết định, mở cửa phòng cho nàng: “Về nhà đi, tìm một người thành thật mà kết duyên.”
Nàng giật mình ngẩng đầu, không rõ ta nói thật hay nói giỡn, run run nắm tay áo ta: “Ngươi nói cái gì? Đang yên đang lành, sao lại đuổi ta đi?”
Ta gỡ tay nàng ra, chỉ vào vết đỏ trên cổ: “Ngươi không thấy sao? Ta có người con gái khác rồi.”
“Ngươi nói dối!”Nàng bỗng kêu to, nước mắt đầm đìa.
“Sao ta lại muốn gạt ngươi?”Vẫn còn có thể bật cười như thế, thì ra ta cũng là kẻ máu lạnh.
“Ngươi nên biết rõ, ta sắp cưới một thiên kim tiểu thư về làm vợ. Người ta thiên kim tiểu thư, không thể gặp một tiểu nha đầu như ngươi. Ngươi nên đi thôi.”
Ta chậm rãi nói, không hề chớp mắt. Tiểu Vũ cuối cùng thất thanh khóc lớn, đem hết sức tát ta một cái, vừa khóc vừa chạy đi.
Ta vuốt gò má nóng bừng, đáy lòng lại thấy lạnh buốt. Đến khi không còn nghe tiếng khóc của Tiểu Vũ, ta mới đi vào phòng.
Ta bước lên ghế, vắt thắt lưng lên xà nhà, gút lại một vòng, tròng vào cổ.
Cái thân thể bị chính phụ thân làm bẩn này, không mặt mũi nào sống trên hậu thế.
Ta chỉ mong sao những phiền não đau thương đều chấm dứt, giúp ta được giải thoát.
Ta nhắm mắt, đầu ngón chân cố sức đạp một cái, đá ngã chiếc ghế.
Linh hồn phiêu phiêu đãng đãng bay lên, trong đầu trắng xóa, thì ra là hoa tuyết ngoài cổng thành năm nào.
Mẫu phi, ta sắp gặp lại người rồi. Sở nhi rất nhớ người…
Nhưng trời xanh ngay cả ước nguyện này cũng không đáp ứng cho ta.Khi ta vừa nuốt xuống một hơi thở cuối cùng thì cửa phòng bị đá văng ra, nghe tiếng Thanh Lưu điên cuồng hét lên.
Ta cuối cùng vẫn không chết được.
Mở mắt ra, người đầu tiên ta thấy là Thanh Lưu.Hắn hai mắt thâm quầng, cằm lởm chởm râu mấy ngày chưa cạo.
“Liên Sơ, Liên Sơ, ngươi sao ngốc vậy?”
Hắn vừa mắng xong đã ôm chặt lấy ta: “Là ta không tốt, không nên để Hoàng thượng mang ngươi vào cung, hại ngươi đến nông nỗi này.”
Ta ngạc nhiên, nhưng thấy trên người mặc áo ngủ mới, lập tức hiểu ra.
Thanh Lưu nhất định đã phát hiện ra dấu vết ta bị nam nhân xâm chiếm.
Ta cười gượng. Cho dù Thanh Lưu biết trước kết cục, lẽ nào hắn có thể ngăn được quyết định của Phụ hoàng?Nhưng ta vẫn rất cảm kích hắn.
Lý phu nhân cũng vào phòng, nhưng đứng cách giường rất xa.Nàng dùng chiếc khăn lụa che miệng, thần sắc vừa thương hại vừa khinh ghét.
Cũng phải thôi.Đến ta còn thấy thân thể mình dơ bẩn, huống chi là nàng.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại. Nghe Lý phu nhân thở phào nhẹ nhõm đến kéo Thanh Lưu: “Để hắn nghỉ ngơi đi. Ngươi cũng nên nghỉ một chút, hai ngày không chợp mắt rồi.”
Thanh Lưu thở dài: “Ta không đi. Ta sợ hắn nghĩ không thông, lại làm chuyện điên rồ.” Yên lặng một hồi, hắn lại ăn năn: “Đều tại ta không tốt…”
Lý phu nhân cuối cùng không chịu nổi hắn cứ tự gánh hết mọi trácnh nhiệm, bực bội nói: “Có trách thì cũng chỉ trách bản thân hắn, tự dưng lại lên đài làm náo động, xướng cái gì mà “Phượng hoàng phi ly”, thực là con hát không đổi được tiện mệnh.”
Ta kinh ngạc, không ngờ một người dáng vẻ hiền thục lại miệng lưỡi độc địa dường này. Có điều, hình như nàng đã quên, nếu không có con hát ti tiện này thì ai giải nguy cho đại ca nàng?
“Ngươi, ngươi mà lại ăn nói thế này sao?” Thanh Lưu cũng kinh sợ, thấp giọng quát mắng: “Phụ nữ thì phải ăn nói đoan trang đức hạnh chứ.”
Lý phu nhân trước giờ chưa hề bị nói nặng, khóc ròng nói: “Ngươi chỉ biết có mình hắn, không cần quan tâm đến mẹ con bọn tôi nữa. Ngươi ráng mà chăm sóc hắn, bằng không lỡ hắn lại tự tử, rồi ngộ nhỡ Hoàng thượng ngày nào đó cao hứng lại muốn triệu hắn vào cung, ngươi lấy gì mà báo cáo? Thế nào cả nhà cũng bị tịch thu gia sản, đem đi xử tử.”
Nàng vừa khóc vừa chạy đi mất. Thanh Lưu một hồi lâu mới phản ứng, lẩm bẩm nói: “Ta sắp làm cha? A, hahaha…” Hắn như trẻ con, hoa chân múa tay vui sướng chạy ra ngoài tạ tội với phu nhân.
Lý phu nhân là nói hắn, nhưng cũng là nhắc nhở ta.
Ta ngây người ra mà nhìn lên trần nhà. Trong góc phòng, một con nhện đang chăm chỉ dệt lưới.
Nó ra sức dệt lưới thật tốt, thật chắc, về sau không còn lo lắng chuyện săn mồi.
Chính ta cũng mắc vào lưới, bị quây chặt, không có đường thoát.Ngay cả muốn chết, cũng là hy vọng xa vời.
Ta lẳng lặng tĩnh dưỡng. Thanh Lưu biết ta đuổi Tiểu Vũ khỏi phủ, cũng không hỏi gì, chỉ than thở: “Thế cũng tốt.”
Hắn trong lòng cũng biết ta không gánh nổi trọng trách của bậc trượng phu.Ngay cả bản thân mình ta còn không bảo vệ nổi thì còn nói gì chuyện thành gia lập thất.
Hắn không nói gì đến chuyện công danh nữa, ta cũng im lặng.Chúng ta chỉ nói với nhau vài câu trên mâm cơm.Cảnh ngày xưa cùng nhau đọc sách dưới đèn, giờ đã như chuyện trong mơ.
Lý phu nhân những chua ngoa ngày đó cũng không còn, nàng đối xử với ta vẫn tươi cười thân thiết như trước, thậm chí còn có phần hơn.Có lẽ nàng cho rằng hôm đó ta không nghe thấy gì, có lẽ Thanh Lưu đã cảnh cáo nàng, mà cũng có thể nàng không muốn ta lại nảy sinh ý định tự tử, gây rắc rối cho Lý phủ.
Nàng lợi hại thế nào, ta cũng hiểu rõ.Ý của nàng, ta cũng đã biết.
Hai tháng sau, Trung thu.
Cung kiệu đến trước phủ. Hoàng thượng truyền chỉ, khen ngợi ta lần trước diễn “Phượng hoàng phi ly” rất hay, ban thưởng cho ta vài rương châu báu, còn muốn ta đêm nay vào cung biểu diễn tại thu yến.
Không tồi, hắn dùng chữ “biểu diễn” chứ không phải “hầu hạ”. Ta quỳ cạnh vợ chồng Thanh Lưu nghe thái giám tuyên chỉ, cũng hiểu không thể không tuân lệnh. Ta lần này đi, bất quá cũng chỉ là nằm dưới một nam nhân khác mà vặn vẹo rên rỉ.
Thanh Lưu nhìn tặng phẩm đặt trong phòng khách, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngập ngừng kéo tay áo ta, nhưng chung quy cũng không nói gì.
Căn bản thì hắn quả thực cũng chẳng giúp gì được cho ta.
Ta yên lặng nhìn hắn gật đầu, bước lên kiệu.
Tưởng rằng kiệu sẽ đi thẳng tới tẩm cung Hoàng thượng, nhưng quá hành lang thì bị chặn lại, có người ra tra hỏi vài câu, rồi bỗng nhiên kiệu phu bị đuổi đi hết.
Vài tên thái giám thô bạo kéo ta ra khỏi kiệu, đè ta quỳ xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh buốt.
Trước mắt bức rèm che buông xuống, hai bên là hai lư hương phượng hoàng tỏa trầm hương nghi ngút.
Mùi hương này, lúc nhỏ ở điện Mẫu phi ta cũng từng ngửi qua, nhưng Mẫu phi dùng lư hương bạch hạc. Chỉ có Hoàng hậu mới được dùng đồ vật có hình phượng hoàng.Đây cũng chính là chỗ đau của Mẫu phi.
Ta cúi đầu, không rõ vì sao Hoàng hậu lại đến nơi này. Thị cũng không mở miệng, chỉ nghe tiếng kim loại vang lên khe khẽ. Đó là tiếng trường bào phủ vàng ròng của thị cọ vào tay vịn chạm rồng của kiệu.
Đến khi hai đầu gối ta tê dại vì lạnh thì rốt cuộc có người phá tan sự im lặng chết chóc.
Phụ hoàng mặc y phục thường ngày bước vào, không hề dừng lại cạnh ta chút nào, tiến lên mở rèm che: “Ái khanh không đi thu yến sao?”
“Nếu thần đi thu yến thì không phải là không gặp được Hoàng thượng sao?Hoàng thượng chẳng lẽ quên mất rằng mình định ở tại tẩm cung thưởng thức một vở hí kịch nho nhỏ sao?”Cách xa nhiều năm, giọng nói của thị nghe còn lạnh hơn xưa, thậm chí còn có chút châm chọc. Ta buông mắt xuống, thoáng thấy bàn tay thon dài của thị khẽ vuốt vuốt cái bụng hơi to.
A, Phụ hoàng rốt cuộc lại sắp có con rồi sao?Thảo nào Hoàng hậu dám dùng khẩu khí đó mà nói với Phụ hoàng.
Phụ hoàng hơi bối rối, chợt cười vang: “Ái khanh thật đa nghi. Hội trung thu, trẫm đương nhiên muốn cùng ái khanh đến hoa viên ngắm trăng rồi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tối nay gió lạnh, thần sợ tiểu thiếu gia này không được thoải mái.”
Hoàng hậu chỉ vào bụng mình, khẩu khí lạnh lùng vừa đắc ý vừa vui mừng.
Phụ hoàng vỗ trán, cười vười xoa bụng Hoàng hậu: “Đúng là trẫm hồ đồ mất rồi, gió lạnh không tốt cho hoàng nhi của ta.”
Hoàng nhi? Xem ra Phụ hoàng ngày đêm mong ngóng có thêm một đứa con trai.
Buồn cười là Sở nhi của ngươi đang quỳ trước mặt mà ngươi không nhận ra.
Ta hai mắt dần dần mờ sương, tâm ngày càng lạnh.
Phụ hoàng quay đầu lại, căn dặn bọn thái giám lập tức giúp ta chuẩn bị, ở đây vì Hoàng hậu mà hát xướng vài khúc.
Ta vô cùng kinh ngạc với bản thân mình, đứng trước kẻ đã hại chết Mẫu phi mà lại có thể tự nhiên xướng khúc như không hề có việc gì.
Chắc hẳn ta đúng là kẻ máu lạnh.
Mơ ước một ngày được hồi cung trở lại làm thái tử, giải oan cho Mẫu phi, tất cả đều đã thành bọt nước.
Mộng đẹp đã không thành, ta chỉ còn biết toàn tâm diễn xướng, chỉ mong không đắc tội với ai, không làm hại đến Thanh Lưu.
Hắn chính là mối bận tâm sau cùng của ta trên thế gian.
Hoàng hậu xem ta diễn, ánh mắt cao ngạo mang vẻ khinh thường, nhưng dần dần điểm chút nghi hoặc.
Ta nở nụ cười, không biết mấy năm nay thị có thường nằm mộng thấy bóng ma của Mẫu phi không? Thị nhất định là thấy được bóng dáng Mẫu phi ở ta.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nghỉ ngơi.”Thị quay đầu đi, không thèm nhìn ta.
Phụ hoàng đương nhiên lưu lại tẩm cung Hoàng hậu qua đêm.
Ta bị thái giám đưa đến trước cửa cung Hoàng hậu. Phụ hoàng chưa dặn chúng phải làm gì với ta, cũng không nói ta có thể trở về Lý phủ, nên chúng để ta quỳ gối trên tảng đá lớn ngoài cửa cung.
Trăng đêm nay thật sự rất tròn.
Ta mơ màng nhìn trăng, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa. Thực tế thì cũng chẳng có gì đáng mà suy nghĩ.
Gió đêm nay rất lớn, ta đếm lá bay mà cố đi vào giấc ngủ. Ngủ trên đất lạnh thế nào cũng mang trọng bệnh, có thể sẽ không phải tỉnh lại nữa.
Ta cứ như vậy, suốt đêm ngắm trăng.
Tảng sáng, cửa cung mở ra. Dáng dấp uy vũ của Phụ hoàng dừng lại trước mặt ta.Sau lưng hắn, mặt trời hé mọc. Hắn cao to vĩ ngạn, trông như thiên thần.
Ta không thể dập đầu hô vạn tuế vì toàn thân đã tê cứng, chỉ còn con mắt là còn có thể chuyển động.
Ta cố giương mi mắt nặng trĩu, nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn ta, thần sắc biến ảo phức tạp.
Hắn bỗng nhiên ngồi xuống ôm lấy ta, giọng nói trầm trầm đầy hoang mang: “Hơn hai tháng nay, trẫm cũng không rõ vì sao lại thường nhớ đến ngươi. Rõ ràng là trẫm đã quá sủng hạnh ngươi rồi. A, ngươi thắng rồi, làm cho trẫm phải cúi đầu trước ngươi.”
Hắn tự cười giễu mình, ta cũng nhếch khóe miệng tê cứng muốn cười.
Đây có phải là cái mà người ta vẫn gọi là “máu mủ tình thâm”?
Ta không biết sức lực ở đâu ra mà có thể giương đôi tay tê cứng lên ôm lấy cổ hắn, cổ họng khô khốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng bật ra vài tiếng khàn khàn.
“…Lạnh, lạnh quá…”
Người này liệu có phải là phụ thân ta hay không, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Ta chỉ biết, cơ thể ấm áp của hắn lúc này là nguồn an ủi duy nhất của ta.