“Ta tới tìm thê tử của ta.” Dạ Tịch lạnh lùng mở miệng làm cho Ác Long và Phượng Âm đều ngẩn cả người. Dạ Tịch nhìn lướt qua Phượng Âm, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nay đã tìm được, ta sẽ mang nàng về trước, làm phiền rồi!”
Dứt lời, hắn làm như chưa từng nói gì, ngồi xuống, gập lưng bế Phượng Âm lên. Phượng Âm giãy dụa, Dạ Tịch hạ giọng đến mức thấp nhất, gầm khẽ: “Yên chút nào!”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng quát nạt nàng, chắc là đang tức giận cực độ rồi. Phượng Âm ngẩn ra nhìn vẻ mặt hắn, một lúc lâu sau thì lặng lẽ co người rúc vào lồng ngực hắn, không hé môi nửa lời. Dạ Tịch ôm nàng cấp tốc bay về nhà, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy ngực ẩm ướt, ấm nóng.
“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Tịch thở dài nhưng khẩu khí mang ý trấn an hỏi.
“Thanh Hòa là bị hắn và Cùng Kỳ giết.” Phượng Âm khóc nức nở nói: “Nhưng ta lại không giết được hắn! Hắn rành rành trước mắt mà ta lại không giết được hắn!”
Dạ Tịch không nói nữa, chỉ ôm nàng về phòng, sau khi độ cho nàng chút tiên lực để làm chậm tốc độ lan truyền chất độc của Ác Long thì bày thêm vài kết giới, cuối cùng mới đến đứng bên nàng.
Hắn cúi xuống, môi điểm nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nàng ngủ một giấc đi, ta sẽ giúp nàng giết hắn.”
Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Hắn bước đi một cách dứt khoát, đầu cũng chẳng ngoảnh lại.
Phượng Âm nhìn theo bóng lưng hắn, từ từ nhớ lại bàn thức ăn phong phú hôm nay hắn làm vẫn còn nguyên đến giờ. Nàng láng máng nhớ rằng hắn đã nói, hôm nay là sinh nhật hắn.
Hắn không biết mình sinh ra khi nào, chỉ biết tính từ ngày hắn hiểu sự. Có thể là không có nên mới quý trọng, bởi hắn không biết sinh nhật thật sự của mình nên đối với sinh nhật giả này càng để tâm hơn.
Đáng tiếc nàng đã quên.
Đáng tiếc nàng đã về.
Đáng tiếc, sinh nhật đã qua.
Dạ Tịch đi rồi, Phượng Âm dần thiếp đi. Độc Ác long trên người nàng chỉ tạm thời được áp chế nhưng vẫn thong thả lan đến tâm mạch của nàng. Long độc là kịch độc, một khi chạm đến tâm mạch, nàng ắt hẳn sẽ chết. Còn giải dược của Long độc chính là gân của Ác Long. Nàng biết, hắn nhất định là đi tìm tên Ác Long đó, bằng thực lực của Dạ Tịch, đấu với mấy con Ác Long cũng chẳng làm nàng lo lắng, nàng chỉ lo rằng, bao năm tháng qua ở Hồng Hoang đã có bao nhiêu Ác Long. Nếu số lượng quá nhiều thì dù sức chiến đấu của Dạ Tịch có cường hãn thế nào, chỉ sợ cũng sẽ bị chúng cuốn vào vòng tử chiến luân phiên.
Nàng vừa nghĩ vừa dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, sương mù mịt mờ, nàng dò dẫm từng bước trong màn sương, hoang mang vô định, không biết điểm cuối.
Tầng tầng sương mù được vén lên, hóa thành đám cỏ lau trắng xóa khe khẽ đong đưa trong gió, ngút ngàn vô tận. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, vén đám cỏ lau cao bằng đầu người nàng đi về phía trước, xuôi theo tiếng nước chảy.
Nàng đi càng lúc càng nhanh, loang loáng nghe thấy phía sau có ai đang kêu tên nàng, nhưng trực giác mách bảo nàng đừng quay đầu nên nàng cứ cắm cúi chạy như điên.
Khi cuối cùng cũng chạy ra khỏi đám cỏ lau, nàng thấy phía trước là một con sông dài đang lững lờ trôi. Bên bờ sông, một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu, người chèo thuyền mình bận trường sam thêu những bông hoa hạnh li ti, đầu đội nón trúc, tay cầm mái chèo, bên hông giắt một cây sáo ngọc đính tua màu đỏ. Hắn đứng nơi đó, nở nụ cười quen thuộc thân thiện, sau đó hắn ngoắc nàng, giọng nói đã từng gọi nàng trong giấc mộng hàng đêm cả ngàn vạn năm qua lại quay về: “Lại đây, ta mang nàng đi.”
Nàng mơ màng nhìn hắn, chân bất giác bước từng bước.
Phía sau chợt có tiếng ai đó lo lắng gọi nàng.
“A Âm… A Âm!”
Nàng nghe thấy giọng nói đó nhưng vẫn lững thững đi đến cạnh thuyền. Người trên thuyền cúi đầu nhìn nàng rồi vươn tay ra, nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, khẽ giọng thì thào: “Chúng ta đi đâu?”
“Đi Hoàng Tuyền.” Tay hắn vẫn giữ trước mặt nàng, lời nói lại thản nhiên. Nàng không kiềm được nụ cười nhưng trong mắt lại ngập nước: “Thanh Hòa, người không phải vẫn luôn ở chỗ này chờ ta đó chứ?”
Đối phương không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nàng vươn tay ra, tiếp tục thì thào: “Người chờ đợi vất vả lắm phải không? Buồn lắm phải không? Người…”
“A Âm!” Trong tíc tắc tay sắp nằm trong lòng bàn tay người phía trước thì bỗng đâu một tiếng thét lớn vọng đến, rõ ràng dứt khoát khiến nàng quay đầu.
Trong đám cỏ lau dập dềnh, có một người thiếu niên. Tử y bạch sam, tay cầm trường kiếm. Hắn nhìn nàng, miệng mở ra nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, gọi nàng: “A Âm!”
Tất cả đều lắng xuống, gần như có thể nghe được tiếng nước mắt tí tách buông rơi. Bỗng nhiên cảnh mộng trở nên chao đảo, tiếng vọng khuếch dần khuếch dần khiến nàng chẳng còn nghe được âm thanh gì khác.
Nàng nhìn những giọt nước mắt chưa từng có trên khuôn mặt quen thuộc của thiếu niên mà lòng như bị kim châm.
Bởi thế, tay đang vươn về phía một người khác đã lập tức sững lại, cuối cùng không đặt xuống được. Nam nhân bên cạnh tựa như đã hiểu ra, nên hạ giọng hỏi nàng một câu: “Vậy, còn muốn theo ta không?”
Không thể nói thành lời.
Những từ ngữ đã đến đầu môi nhưng thủy chung không thể phát ra. Nàng đành ngơ ngác nhìn thiếu niên, nhìn bụi cỏ lau dập dờn như sóng trước gió, nhìn cánh nhạn đơn côi bay qua bầu trời xanh. Nàng đã hiểu từ lâu nhưng lại không dám thừa nhận.
“A Âm, vậy ta đi nhé!” Nam tử nhẹ nhàng thở dài, dứt lời, một tiếng động như tiếng gương vỡ vang lên, cảnh mộng trước mắt nàng cũng vỡ vụn tan tành.
“Thanh Hòa…” Nàng chậm rãi mở mắt ra, lập tức cảm nhận được mình đang được một vòng tay nóng rực ôm siết.
“A Âm… A Âm…” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên quanh quẩn bên tai nàng, hết lần này đến lần khác lặp lại tên nàng, mang theo nỗi tuyệt vọng hét lớn: “Nàng tỉnh lại đi! Nàng mau tỉnh lại đi!”
Nàng hiếm khi nghe được tiếng thét gọi tan nát cõi lòng như thế, chẳng khác nào thứ quý giá nhất trong đời sắp bị mang đi. Nàng không thể không thở dài, chậm rãi giơ tay ôm lấy khuôn mặt người thiếu niên: “Dạ Tịch!”
Thiếu niên cứng người, tỏ vẻ không dám tin. Phượng Âm chẳng biết làm sao, chỉ đành lặp lại: “Dạ Tịch, ta đây.”
Sau rốt cũng phản ứng lại, Dạ Tịch nơi lỏng vòng tay, chăm chú nhìn nàng.
Trên mặt hắn vẫn còn vết máu, bên môi lưu lại dấu vết từ dịch thể màu xanh của Ác Long. Tóc tai tán loạn, y phục trên người rách bươm, rõ ràng là đã trải qua một trận đại chiến.
“Chàng xem chàng…” Phượng Âm không kiềm được bật cười, tay phủ lên mặt hắn, viền mắt vẫn còn mang hơi nước, nàng dịu dàng nói: “Sao lại khóc?”
“Không phải của ta!” Dạ Tịch bật cười, cầm bàn tay lạnh giá của nàng đang áp trên mặt hắn: “Khóc rồi, làm sao bây giờ? Khó coi nhỉ, A Âm không thích ta nữa thì biết làm sao?”
“Chàng đó…” Phượng Âm đưa mắt nhìn y phục nhuốm máu của hắn, chuyển đề tài: “Hắn đã chết?”
“Hắn…”
Dạ Tịch còn chưa nói xong đã ôm lấy Phượng Âm, nháy mắt nhảy lên cao, lui về sau mấy chục trượng.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong phút chốc, đến khi đã đứng xa thì Phượng Âm mới nhìn rõ, căn nhà nhỏ của họ đã hóa thành biển lửa.
Đám Ác Long đông đảo không đếm nổi đang đứng trước mặt họ, trùng trùng điệp điệp như sóng triều biển lớn.
Phượng Âm nín thở, dù trong cuộc chiến diệt rồng năm đó nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Ác Long đến vậy!
Nhưng Dạ Tịch đã đứng chắn trước nàng, một tay cầm kiếm, một tay vung lên hạ phù chú bố trí tầng tầng kết giới, dáng vẻ lạnh lùng tưởng chừng không còn chuyện nào trong thiên địa có thể tác động đến hắn.
Lúc đó vừa đúng bình minh, mặt trời đang ló dạng, trên mặt đất khô nứt nơi Hồng Hoang vẫn còn se lạnh, gió thổi cuốn tung từng lốc cát nhỏ. Y phục nhuốm máu của hắn phất phơ trong gió, dù chỉ mới mười bảy nhưng lại mang khí thế mà chúng tiên trong tam giới dù có tu luyện vạn năm cũng không có được.
Hắn xoay đầu lại, cười rạng rỡ hỏi nàng: “Đường ra ngoài có phải thuộc địa bàn Long tộc không?”
“Chàng…” Phượng Âm sững sờ, Dạ Tịch lại chỉ cười gật đầu: “Thì ra là thế, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, cổ tay vung lên hướng ra phía ngoài, Phượng Âm theo sát nhìn hắn vung kiếm giết địch.
Sát khí mạnh mẽ bao bọc quanh hắn, dấy lên hào khí không chết không dừng, bảo hộ nàng ở sau, từng nhát kiếm bổ về phía Ác Long.
Hết chương 14
“Ta tới tìm thê tử của ta.” Dạ Tịch lạnh lùng mở miệng làm cho Ác Long và Phượng Âm đều ngẩn cả người. Dạ Tịch nhìn lướt qua Phượng Âm, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nay đã tìm được, ta sẽ mang nàng về trước, làm phiền rồi!”
Dứt lời, hắn làm như chưa từng nói gì, ngồi xuống, gập lưng bế Phượng Âm lên. Phượng Âm giãy dụa, Dạ Tịch hạ giọng đến mức thấp nhất, gầm khẽ: “Yên chút nào!”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng quát nạt nàng, chắc là đang tức giận cực độ rồi. Phượng Âm ngẩn ra nhìn vẻ mặt hắn, một lúc lâu sau thì lặng lẽ co người rúc vào lồng ngực hắn, không hé môi nửa lời. Dạ Tịch ôm nàng cấp tốc bay về nhà, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy ngực ẩm ướt, ấm nóng.
“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Tịch thở dài nhưng khẩu khí mang ý trấn an hỏi.
“Thanh Hòa là bị hắn và Cùng Kỳ giết.” Phượng Âm khóc nức nở nói: “Nhưng ta lại không giết được hắn! Hắn rành rành trước mắt mà ta lại không giết được hắn!”
Dạ Tịch không nói nữa, chỉ ôm nàng về phòng, sau khi độ cho nàng chút tiên lực để làm chậm tốc độ lan truyền chất độc của Ác Long thì bày thêm vài kết giới, cuối cùng mới đến đứng bên nàng.
Hắn cúi xuống, môi điểm nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nàng ngủ một giấc đi, ta sẽ giúp nàng giết hắn.”
Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Hắn bước đi một cách dứt khoát, đầu cũng chẳng ngoảnh lại.
Phượng Âm nhìn theo bóng lưng hắn, từ từ nhớ lại bàn thức ăn phong phú hôm nay hắn làm vẫn còn nguyên đến giờ. Nàng láng máng nhớ rằng hắn đã nói, hôm nay là sinh nhật hắn.
Hắn không biết mình sinh ra khi nào, chỉ biết tính từ ngày hắn hiểu sự. Có thể là không có nên mới quý trọng, bởi hắn không biết sinh nhật thật sự của mình nên đối với sinh nhật giả này càng để tâm hơn.
Đáng tiếc nàng đã quên.
Đáng tiếc nàng đã về.
Đáng tiếc, sinh nhật đã qua.
Dạ Tịch đi rồi, Phượng Âm dần thiếp đi. Độc Ác long trên người nàng chỉ tạm thời được áp chế nhưng vẫn thong thả lan đến tâm mạch của nàng. Long độc là kịch độc, một khi chạm đến tâm mạch, nàng ắt hẳn sẽ chết. Còn giải dược của Long độc chính là gân của Ác Long. Nàng biết, hắn nhất định là đi tìm tên Ác Long đó, bằng thực lực của Dạ Tịch, đấu với mấy con Ác Long cũng chẳng làm nàng lo lắng, nàng chỉ lo rằng, bao năm tháng qua ở Hồng Hoang đã có bao nhiêu Ác Long. Nếu số lượng quá nhiều thì dù sức chiến đấu của Dạ Tịch có cường hãn thế nào, chỉ sợ cũng sẽ bị chúng cuốn vào vòng tử chiến luân phiên.
Nàng vừa nghĩ vừa dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, sương mù mịt mờ, nàng dò dẫm từng bước trong màn sương, hoang mang vô định, không biết điểm cuối.
Tầng tầng sương mù được vén lên, hóa thành đám cỏ lau trắng xóa khe khẽ đong đưa trong gió, ngút ngàn vô tận. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, vén đám cỏ lau cao bằng đầu người nàng đi về phía trước, xuôi theo tiếng nước chảy.
Nàng đi càng lúc càng nhanh, loang loáng nghe thấy phía sau có ai đang kêu tên nàng, nhưng trực giác mách bảo nàng đừng quay đầu nên nàng cứ cắm cúi chạy như điên.
Khi cuối cùng cũng chạy ra khỏi đám cỏ lau, nàng thấy phía trước là một con sông dài đang lững lờ trôi. Bên bờ sông, một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu, người chèo thuyền mình bận trường sam thêu những bông hoa hạnh li ti, đầu đội nón trúc, tay cầm mái chèo, bên hông giắt một cây sáo ngọc đính tua màu đỏ. Hắn đứng nơi đó, nở nụ cười quen thuộc thân thiện, sau đó hắn ngoắc nàng, giọng nói đã từng gọi nàng trong giấc mộng hàng đêm cả ngàn vạn năm qua lại quay về: “Lại đây, ta mang nàng đi.”
Nàng mơ màng nhìn hắn, chân bất giác bước từng bước.
Phía sau chợt có tiếng ai đó lo lắng gọi nàng.
“A Âm… A Âm!”
Nàng nghe thấy giọng nói đó nhưng vẫn lững thững đi đến cạnh thuyền. Người trên thuyền cúi đầu nhìn nàng rồi vươn tay ra, nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, khẽ giọng thì thào: “Chúng ta đi đâu?”
“Đi Hoàng Tuyền.” Tay hắn vẫn giữ trước mặt nàng, lời nói lại thản nhiên. Nàng không kiềm được nụ cười nhưng trong mắt lại ngập nước: “Thanh Hòa, người không phải vẫn luôn ở chỗ này chờ ta đó chứ?”
Đối phương không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nàng vươn tay ra, tiếp tục thì thào: “Người chờ đợi vất vả lắm phải không? Buồn lắm phải không? Người…”
“A Âm!” Trong tíc tắc tay sắp nằm trong lòng bàn tay người phía trước thì bỗng đâu một tiếng thét lớn vọng đến, rõ ràng dứt khoát khiến nàng quay đầu.
Trong đám cỏ lau dập dềnh, có một người thiếu niên. Tử y bạch sam, tay cầm trường kiếm. Hắn nhìn nàng, miệng mở ra nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, gọi nàng: “A Âm!”
Tất cả đều lắng xuống, gần như có thể nghe được tiếng nước mắt tí tách buông rơi. Bỗng nhiên cảnh mộng trở nên chao đảo, tiếng vọng khuếch dần khuếch dần khiến nàng chẳng còn nghe được âm thanh gì khác.
Nàng nhìn những giọt nước mắt chưa từng có trên khuôn mặt quen thuộc của thiếu niên mà lòng như bị kim châm.
Bởi thế, tay đang vươn về phía một người khác đã lập tức sững lại, cuối cùng không đặt xuống được. Nam nhân bên cạnh tựa như đã hiểu ra, nên hạ giọng hỏi nàng một câu: “Vậy, còn muốn theo ta không?”
Không thể nói thành lời.
Những từ ngữ đã đến đầu môi nhưng thủy chung không thể phát ra. Nàng đành ngơ ngác nhìn thiếu niên, nhìn bụi cỏ lau dập dờn như sóng trước gió, nhìn cánh nhạn đơn côi bay qua bầu trời xanh. Nàng đã hiểu từ lâu nhưng lại không dám thừa nhận.
“A Âm, vậy ta đi nhé!” Nam tử nhẹ nhàng thở dài, dứt lời, một tiếng động như tiếng gương vỡ vang lên, cảnh mộng trước mắt nàng cũng vỡ vụn tan tành.
“Thanh Hòa…” Nàng chậm rãi mở mắt ra, lập tức cảm nhận được mình đang được một vòng tay nóng rực ôm siết.
“A Âm… A Âm…” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên quanh quẩn bên tai nàng, hết lần này đến lần khác lặp lại tên nàng, mang theo nỗi tuyệt vọng hét lớn: “Nàng tỉnh lại đi! Nàng mau tỉnh lại đi!”
Nàng hiếm khi nghe được tiếng thét gọi tan nát cõi lòng như thế, chẳng khác nào thứ quý giá nhất trong đời sắp bị mang đi. Nàng không thể không thở dài, chậm rãi giơ tay ôm lấy khuôn mặt người thiếu niên: “Dạ Tịch!”
Thiếu niên cứng người, tỏ vẻ không dám tin. Phượng Âm chẳng biết làm sao, chỉ đành lặp lại: “Dạ Tịch, ta đây.”
Sau rốt cũng phản ứng lại, Dạ Tịch nơi lỏng vòng tay, chăm chú nhìn nàng.
Trên mặt hắn vẫn còn vết máu, bên môi lưu lại dấu vết từ dịch thể màu xanh của Ác Long. Tóc tai tán loạn, y phục trên người rách bươm, rõ ràng là đã trải qua một trận đại chiến.
“Chàng xem chàng…” Phượng Âm không kiềm được bật cười, tay phủ lên mặt hắn, viền mắt vẫn còn mang hơi nước, nàng dịu dàng nói: “Sao lại khóc?”
“Không phải của ta!” Dạ Tịch bật cười, cầm bàn tay lạnh giá của nàng đang áp trên mặt hắn: “Khóc rồi, làm sao bây giờ? Khó coi nhỉ, A Âm không thích ta nữa thì biết làm sao?”
“Chàng đó…” Phượng Âm đưa mắt nhìn y phục nhuốm máu của hắn, chuyển đề tài: “Hắn đã chết?”
“Hắn…”
Dạ Tịch còn chưa nói xong đã ôm lấy Phượng Âm, nháy mắt nhảy lên cao, lui về sau mấy chục trượng.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong phút chốc, đến khi đã đứng xa thì Phượng Âm mới nhìn rõ, căn nhà nhỏ của họ đã hóa thành biển lửa.
Đám Ác Long đông đảo không đếm nổi đang đứng trước mặt họ, trùng trùng điệp điệp như sóng triều biển lớn.
Phượng Âm nín thở, dù trong cuộc chiến diệt rồng năm đó nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Ác Long đến vậy!
Nhưng Dạ Tịch đã đứng chắn trước nàng, một tay cầm kiếm, một tay vung lên hạ phù chú bố trí tầng tầng kết giới, dáng vẻ lạnh lùng tưởng chừng không còn chuyện nào trong thiên địa có thể tác động đến hắn.
Lúc đó vừa đúng bình minh, mặt trời đang ló dạng, trên mặt đất khô nứt nơi Hồng Hoang vẫn còn se lạnh, gió thổi cuốn tung từng lốc cát nhỏ. Y phục nhuốm máu của hắn phất phơ trong gió, dù chỉ mới mười bảy nhưng lại mang khí thế mà chúng tiên trong tam giới dù có tu luyện vạn năm cũng không có được.
Hắn xoay đầu lại, cười rạng rỡ hỏi nàng: “Đường ra ngoài có phải thuộc địa bàn Long tộc không?”
“Chàng…” Phượng Âm sững sờ, Dạ Tịch lại chỉ cười gật đầu: “Thì ra là thế, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, cổ tay vung lên hướng ra phía ngoài, Phượng Âm theo sát nhìn hắn vung kiếm giết địch.
Sát khí mạnh mẽ bao bọc quanh hắn, dấy lên hào khí không chết không dừng, bảo hộ nàng ở sau, từng nhát kiếm bổ về phía Ác Long.
Hết chương