Sinh nhật Bích Hoa dưới bàn tay của Dạ Tịch đã được tổ chức cực kỳ long trọng. Bồng Lai đảo cũng nhận được thiếp mời, sáng tinh mơ đã chuẩn bị đi dự. Lúc đó Diệp Tiếu thay xiêm y mới, kéo Bách Lý ra ngoài, mới ra tới cửa đã thấy Mộc Tử Du quýnh quáng vọt tới.
Diệp Tiếu đối Mộc Tử Du có tâm lý phản xạ có điều kiện mang tính sợ hãi, chủ yếu là bởi vì hắn mà tới đây thường chẳng mang đến điều tốt lành gì. Chủ yếu là thay Phượng Nhi – đệ nhất Vạ tinh trong tứ hải bát hoang giải quyết tốt hậu họa, riêng điểm đó nàng đã từng lĩnh giáo. Vì thế nàng bỗng toàn thân căng cứng, tư thái chuẩn bị sẵn sàng hành động, tính đợi hắn vừa há mồm sẽ một quyền nện luôn.
Nhưng lần này hiển nhiên hắn từ xa tít tắp cũng cảm nhận được sát khí của nàng nên còn chưa lọt vào phạm vi công kích của nàng đã cách không hô lớn: “Thượng thần, không ổn rồi! Chủ tử nhà tiểu tiên đã tự cắt đứt tâm mạch!!”
Nắm tay Diệp Tiếu vừa giơ lên, nghe thấy câu đó trong nháy mắt nàng kinh ngạc. Nhưng chỉ chốc lát, người đã vọt tới trước mặt Mộc Tử Du túm áo hắn quát: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Thượng thần…” Mộc Tử Du đỏ mắt: “Chủ tử nhà tiểu tiên đã tự cắt đứt tâm mạch. Cũng may vừa động thủ đã bị thị nữ phát hiện mà ngăn cản, hiện Dược Quân đang ở đó chữa trị, Dược Quân nói, mau mời người đến.”
“Thượng thần,” Mộc Tử Du quỳ gối dưới chân Diệp Tiếu, dập đầu khóc lớn, “Tiểu tiên từ lúc sinh ra đã đi theo chủ tử, tính tình chủ tử đã hiểu quá rõ. Người… người dồn nén quá lâu rồi!”
Diệp Tiếu không nói gì thêm, trầm mặc, sau một hồi mới nói tiếp: “Ta đến đó xem sao.”
“Ta cũng đi.” Bách Lý Quân Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Diệp Tiếu lặng lẽ gật đầu, cất bước đi trước.
Hai người đằng vân giá vũ đi vào tẩm điện Thiếu Hoàng Cung của Phượng Âm, khi đến nơi, Diệp Tiếu để Bách Lý ở lại bên ngoài rồi mới đi vào.
Theo thói quen xa hoa của Phượng tộc, tẩm điện của Phượng Âm được bố trí hết sức lộng lẫy, trạm trổ long phượng, chất liệu bằng đá ngọc vàng kim. Tẩm điện xa hoa là thế nhưng chỉ có một người ở lại có vẻ trống trải, quạnh quẽ. Ngay cả tiếng bước chân của Diệp Tiếu đi vào đại điện đều có thể khuếch đại khiến Phượng Âm còn đang lơ mơ ngủ cũng phải tỉnh lại.
“Là Tiếu Tiếu đó ư?”
Nàng nằm trong bức rèm vân sa khàn khàn hỏi.
Thật ra có phải là nàng hay không, chỉ cần liếc mắt một cái Phượng Âm cũng biết, cho dù cách sa trướng, bằng vào mức độ thân thuộc của hai người thì nhìn lướt qua cũng nhận ra. Nhưng nàng còn hỏi vậy, hiển nhiên không muốn Diệp Tiếu tiến vào.
Diệp Tiếu đã hiểu nên cũng dừng bước, đứng trước cửa không nói lời nào, lẳng lặng nghe nàng.
“Ngươi muốn mắng ta?” Phượng Âm ở bên trong cười nhẹ: “Nếu không phải ta còn đang nằm đây, không chừng ngươi sẽ xông vào đánh ta ấy nhỉ?”
“Ừ, cũng tự hiểu đấy!” Diệp Tiếu đứng ở cửa, ngón tay chỉ sang, một cái ghế liền bay tới, nàng ngồi xuống, điều chỉnh một tư thế dễ chịu. Phượng Âm ở bên trong bật cười: “Thật ra ngươi đã biết từ trước rằng…
“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.” Nói xong Phượng Âm dừng một chút: “Ta cũng sớm biết rằng, sớm hay muộn mà thôi."
“Trong lòng ta có ma chướng, ta nhìn không tỏ, phá không ra. Ta vẫn nghĩ, vì sao ta lại sống. Rất lâu trước kia ta còn trẻ, không nghĩ đến chuyện này. Sau đó, ta sống nhiều năm rồi, bắt đầu suy nghĩ. Nhưng khi ấy Phượng tộc chưa ổn, ta tự nói với mình là vì Phượng tộc; tiếp đó ngươi xảy ra chuyện, ta lại tự nói với mình là vì các ngươi; sau đó nữa thì gặp Dạ Tịch…”
Nói xong, giọng nàng khản đặc: “Quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến ta quên đi tất cả. Bao nhiêu năm rồi không còn được vui vẻ nên ta đã quên mất."
“Đến khi chàng đi rồi, ta mới phát hiện, ta cứ lặp đi lặp lại nỗi đau."
“Ta được đó, rồi mất đó. Vô tận vô hạn, hết lần này lại đến lần khác. Họ luôn đem cho ta thứ tốt đẹp nhất rồi sẽ không lưu tình cướp đoạt mất. Ta từng có một gia tộc hoàn mỹ nhất, người trân quý nhất. Họ yêu ta, bao dung cho ta, nhưng một trận đại chiến tiên ma qua đi, chẳng còn lại gì.
“Nếu ta chưa bao giờ có được… có phải cũng sẽ không mất đi…”
Nói tới đây, bên trong không còn đè nén được nữa, vọng ra tiếng nghẹn ngào. Như con thú nhỏ đang phải chịu nỗi đau thấu trời, gục đầu nức nở. Diệp Tiếu ở bên ngoài nghe được mà sắc mặt u ám. Bên trong vẫn rấm rứt, dường như đã bị đè nén quá lâu rồi nên muốn nói một lần cho thỏa.
“Nếu ta chưa từng xuất hiện… Nếu chưa từng có ta… Có phải sẽ tốt hơn không. Thanh Hòa sẽ không chết, Dạ Tịch cũng sẽ không…"
“Nếu, nếu ta từ trước… chưa từng gặp Dạ Tịch, chưa bao giờ gặp họ…”
Lời nữ tử phiêu tán trong không trung, Diệp Tiếu chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Khi ra khỏi cung điện còn nghe thấy từ bên trong chậm rãi truyền đến một câu: “Vậy thì hay biết mấy!”
*****
Sinh nhật Bích Hoa tiên tử lần này vô cùng rầm rộ, Dạ Tịch phát thiệp mời, mọi người loáng thoáng cũng hiểu được phần nào. Đến khi tới Thủy Tinh cung, thấy một đôi tiên đồng ngọc nữ thì có người lập tức chúc mừng. Hai người không giải thích gì, Bích Hoa hơi ngượng ngùng, thi thoảng còn nghe lọt mấy lời đó nên đỏ mặt hờn dỗi lườm nguýt Dạ Tịch, Dạ Tịch mặt dày vẫn cười cợt.
Yến tiệc lần này chỉ có cặp đôi của Bồng Lai đảo là không tới, họ không tới, không biết sao Dạ Tịch cũng bất an khó hiểu, giống như đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn chưa biết. Nhưng hắn vẫn cố áp chế nỗi bất an và hỉ ha cười nói với mọi người.
Người đến cũng khá đông, yến tiệc diễn ra được một nửa thì Dạ Tịch theo kế hoạch tặng lễ vật.
Hắn lấy Vãng Sinh Hoa ra, trước mặt mọi người nắm tay Bích Hoa, sau đó y theo kịch bản bắt đầu cầu thân.
Lễ vật quý trọng, khung cảnh lãng mạn, đối tượng phù hợp, Bích Hoa đương nhiên là đỏ mặt gật đầu, sau đó giơ tay đón lấy Vãng Sinh Hoa, kết quả mới được một nửa bỗng nghe bên ngoài thông báo: “Bồng Lai đảo Bách Lý đảo chủ đến —— U Minh Phủ Diệp Tiếu Tư chủ đến ——”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, theo lý mà nói, người nên tới thì phải tới, người không nên tới thì không cần tới, nhưng hai người lại cùng tới. Nghe báo thế, mí mắt Dạ Tịch giật giật, theo trực giác nhét Vãng Sinh Hoa vào tay Bích Hoa rồi mới xoay người lại, trưng ra nụ cười chào mừng hai người.
Diệp Tiếu rút kiếm.
Đến cửa cũng không vào, nàng đứng bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dạ Tịch Nguyên quân, ta có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo, có thể dời bước không?”
Yến tiệc còn chưa quá nửa, ngày cầu thân quan trọng như hôm nay, giữa đường mà rời khỏi thì dù nói thế nào cũng không hay. Các thần tiên quanh đó tiến lên khuyên can nhưng bên cạnh Diệp Tiếu, một ánh mắt đảo qua, nháy mắt toàn sảnh đứng hình.
Ánh mắt lạnh giá khiến người nhìn thấy mà phát run. Ý tứ cảnh cáo rảnh rành, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Dạ Tịch đương nhiên là thấy, nên hắn mới quay đầu nói nhỏ với Bích Hoa rồi cất bước đi theo phu thê Diệp Tiếu ra ngoài.
Vừa mới ra cửa cung, Diệp Tiếu quay đầu cho Dạ Tịch một quyền. Dạ Tịch không kịp đề phòng nên trúng đòn, vô thức muốn trở tay nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Bách Lý…
——Được, phu thê này chung tay bắt nạt người, không có phần thắng hắn không đánh!
Huống chi, người động thủ còn là một nữ nhân, hắn còn chưa vô sỉ đến mức đánh nữ nhân nên chỉ có thể lau miệng, nuốt máu xuống, ra vẻ thoải mái cười to: “Gần đây cảm xúc của Diệp Tiếu thượng thần không tốt ư? Sao lại vừa đến đã động thủ?”
“Cũng không hẳn.” Đánh xong Diệp Tiếu bình tĩnh xoay người: “Ta muốn đánh thì đánh thôi!”
Nghe thế hắn sững người, nắm tay siết chặt. Diệp Tiếu bước tới, nghiêng đầu, thấy hắn siết chặt nắm tay thì cười lạnh: “Thật không biết coi trọng ngươi ở điểm nào?”
“Hử?” Dạ Tịch còn đang không rõ đầu đuôi thì Diệp Tiếu đã bỏ đi không buồn quay đầu. Bách Lý lại gần vỗ vai Dạ Tịch, thở dài nói: “Phượng Âm muốn cắt đứt tâm mạch, được phát hiện, giờ đang dưỡng thương.”
Nghe đến đó, Dạ Tịch biến sắc. Muốn nói nhưng chẳng thốt nên lời. Bách Lý cân nhắc, cảm thấy cách nói đã làm cho tên này hiểu lầm, vì thế bổ sung: “Không phải vì ngươi.”
Dạ Tịch không đáp, hắn đi theo sau họ, mi mắt cụp xuống nhìn không rõ thần sắc đen tối bên trong. Hồi lâu sau, hắn như sực nhớ tới cái gì, cười tự giễu.
—— Dạ Tịch…
Hắn nghĩ.
—— Ngươi thật sự là điên rồi. .
Sinh nhật Bích Hoa dưới bàn tay của Dạ Tịch đã được tổ chức cực kỳ long trọng. Bồng Lai đảo cũng nhận được thiếp mời, sáng tinh mơ đã chuẩn bị đi dự. Lúc đó Diệp Tiếu thay xiêm y mới, kéo Bách Lý ra ngoài, mới ra tới cửa đã thấy Mộc Tử Du quýnh quáng vọt tới.
Diệp Tiếu đối Mộc Tử Du có tâm lý phản xạ có điều kiện mang tính sợ hãi, chủ yếu là bởi vì hắn mà tới đây thường chẳng mang đến điều tốt lành gì. Chủ yếu là thay Phượng Nhi – đệ nhất Vạ tinh trong tứ hải bát hoang giải quyết tốt hậu họa, riêng điểm đó nàng đã từng lĩnh giáo. Vì thế nàng bỗng toàn thân căng cứng, tư thái chuẩn bị sẵn sàng hành động, tính đợi hắn vừa há mồm sẽ một quyền nện luôn.
Nhưng lần này hiển nhiên hắn từ xa tít tắp cũng cảm nhận được sát khí của nàng nên còn chưa lọt vào phạm vi công kích của nàng đã cách không hô lớn: “Thượng thần, không ổn rồi! Chủ tử nhà tiểu tiên đã tự cắt đứt tâm mạch!!”
Nắm tay Diệp Tiếu vừa giơ lên, nghe thấy câu đó trong nháy mắt nàng kinh ngạc. Nhưng chỉ chốc lát, người đã vọt tới trước mặt Mộc Tử Du túm áo hắn quát: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Thượng thần…” Mộc Tử Du đỏ mắt: “Chủ tử nhà tiểu tiên đã tự cắt đứt tâm mạch. Cũng may vừa động thủ đã bị thị nữ phát hiện mà ngăn cản, hiện Dược Quân đang ở đó chữa trị, Dược Quân nói, mau mời người đến.”
“Thượng thần,” Mộc Tử Du quỳ gối dưới chân Diệp Tiếu, dập đầu khóc lớn, “Tiểu tiên từ lúc sinh ra đã đi theo chủ tử, tính tình chủ tử đã hiểu quá rõ. Người… người dồn nén quá lâu rồi!”
Diệp Tiếu không nói gì thêm, trầm mặc, sau một hồi mới nói tiếp: “Ta đến đó xem sao.”
“Ta cũng đi.” Bách Lý Quân Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Diệp Tiếu lặng lẽ gật đầu, cất bước đi trước.
Hai người đằng vân giá vũ đi vào tẩm điện Thiếu Hoàng Cung của Phượng Âm, khi đến nơi, Diệp Tiếu để Bách Lý ở lại bên ngoài rồi mới đi vào.
Theo thói quen xa hoa của Phượng tộc, tẩm điện của Phượng Âm được bố trí hết sức lộng lẫy, trạm trổ long phượng, chất liệu bằng đá ngọc vàng kim. Tẩm điện xa hoa là thế nhưng chỉ có một người ở lại có vẻ trống trải, quạnh quẽ. Ngay cả tiếng bước chân của Diệp Tiếu đi vào đại điện đều có thể khuếch đại khiến Phượng Âm còn đang lơ mơ ngủ cũng phải tỉnh lại.
“Là Tiếu Tiếu đó ư?”
Nàng nằm trong bức rèm vân sa khàn khàn hỏi.
Thật ra có phải là nàng hay không, chỉ cần liếc mắt một cái Phượng Âm cũng biết, cho dù cách sa trướng, bằng vào mức độ thân thuộc của hai người thì nhìn lướt qua cũng nhận ra. Nhưng nàng còn hỏi vậy, hiển nhiên không muốn Diệp Tiếu tiến vào.
Diệp Tiếu đã hiểu nên cũng dừng bước, đứng trước cửa không nói lời nào, lẳng lặng nghe nàng.
“Ngươi muốn mắng ta?” Phượng Âm ở bên trong cười nhẹ: “Nếu không phải ta còn đang nằm đây, không chừng ngươi sẽ xông vào đánh ta ấy nhỉ?”
“Ừ, cũng tự hiểu đấy!” Diệp Tiếu đứng ở cửa, ngón tay chỉ sang, một cái ghế liền bay tới, nàng ngồi xuống, điều chỉnh một tư thế dễ chịu. Phượng Âm ở bên trong bật cười: “Thật ra ngươi đã biết từ trước rằng…
“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.” Nói xong Phượng Âm dừng một chút: “Ta cũng sớm biết rằng, sớm hay muộn mà thôi."
“Trong lòng ta có ma chướng, ta nhìn không tỏ, phá không ra. Ta vẫn nghĩ, vì sao ta lại sống. Rất lâu trước kia ta còn trẻ, không nghĩ đến chuyện này. Sau đó, ta sống nhiều năm rồi, bắt đầu suy nghĩ. Nhưng khi ấy Phượng tộc chưa ổn, ta tự nói với mình là vì Phượng tộc; tiếp đó ngươi xảy ra chuyện, ta lại tự nói với mình là vì các ngươi; sau đó nữa thì gặp Dạ Tịch…”
Nói xong, giọng nàng khản đặc: “Quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến ta quên đi tất cả. Bao nhiêu năm rồi không còn được vui vẻ nên ta đã quên mất."
“Đến khi chàng đi rồi, ta mới phát hiện, ta cứ lặp đi lặp lại nỗi đau."
“Ta được đó, rồi mất đó. Vô tận vô hạn, hết lần này lại đến lần khác. Họ luôn đem cho ta thứ tốt đẹp nhất rồi sẽ không lưu tình cướp đoạt mất. Ta từng có một gia tộc hoàn mỹ nhất, người trân quý nhất. Họ yêu ta, bao dung cho ta, nhưng một trận đại chiến tiên ma qua đi, chẳng còn lại gì.
“Nếu ta chưa bao giờ có được… có phải cũng sẽ không mất đi…”
Nói tới đây, bên trong không còn đè nén được nữa, vọng ra tiếng nghẹn ngào. Như con thú nhỏ đang phải chịu nỗi đau thấu trời, gục đầu nức nở. Diệp Tiếu ở bên ngoài nghe được mà sắc mặt u ám. Bên trong vẫn rấm rứt, dường như đã bị đè nén quá lâu rồi nên muốn nói một lần cho thỏa.
“Nếu ta chưa từng xuất hiện… Nếu chưa từng có ta… Có phải sẽ tốt hơn không. Thanh Hòa sẽ không chết, Dạ Tịch cũng sẽ không…"
“Nếu, nếu ta từ trước… chưa từng gặp Dạ Tịch, chưa bao giờ gặp họ…”
Lời nữ tử phiêu tán trong không trung, Diệp Tiếu chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Khi ra khỏi cung điện còn nghe thấy từ bên trong chậm rãi truyền đến một câu: “Vậy thì hay biết mấy!”
Sinh nhật Bích Hoa tiên tử lần này vô cùng rầm rộ, Dạ Tịch phát thiệp mời, mọi người loáng thoáng cũng hiểu được phần nào. Đến khi tới Thủy Tinh cung, thấy một đôi tiên đồng ngọc nữ thì có người lập tức chúc mừng. Hai người không giải thích gì, Bích Hoa hơi ngượng ngùng, thi thoảng còn nghe lọt mấy lời đó nên đỏ mặt hờn dỗi lườm nguýt Dạ Tịch, Dạ Tịch mặt dày vẫn cười cợt.
Yến tiệc lần này chỉ có cặp đôi của Bồng Lai đảo là không tới, họ không tới, không biết sao Dạ Tịch cũng bất an khó hiểu, giống như đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn chưa biết. Nhưng hắn vẫn cố áp chế nỗi bất an và hỉ ha cười nói với mọi người.
Người đến cũng khá đông, yến tiệc diễn ra được một nửa thì Dạ Tịch theo kế hoạch tặng lễ vật.
Hắn lấy Vãng Sinh Hoa ra, trước mặt mọi người nắm tay Bích Hoa, sau đó y theo kịch bản bắt đầu cầu thân.
Lễ vật quý trọng, khung cảnh lãng mạn, đối tượng phù hợp, Bích Hoa đương nhiên là đỏ mặt gật đầu, sau đó giơ tay đón lấy Vãng Sinh Hoa, kết quả mới được một nửa bỗng nghe bên ngoài thông báo: “Bồng Lai đảo Bách Lý đảo chủ đến —— U Minh Phủ Diệp Tiếu Tư chủ đến ——”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, theo lý mà nói, người nên tới thì phải tới, người không nên tới thì không cần tới, nhưng hai người lại cùng tới. Nghe báo thế, mí mắt Dạ Tịch giật giật, theo trực giác nhét Vãng Sinh Hoa vào tay Bích Hoa rồi mới xoay người lại, trưng ra nụ cười chào mừng hai người.
Diệp Tiếu rút kiếm.
Đến cửa cũng không vào, nàng đứng bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dạ Tịch Nguyên quân, ta có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo, có thể dời bước không?”
Yến tiệc còn chưa quá nửa, ngày cầu thân quan trọng như hôm nay, giữa đường mà rời khỏi thì dù nói thế nào cũng không hay. Các thần tiên quanh đó tiến lên khuyên can nhưng bên cạnh Diệp Tiếu, một ánh mắt đảo qua, nháy mắt toàn sảnh đứng hình.
Ánh mắt lạnh giá khiến người nhìn thấy mà phát run. Ý tứ cảnh cáo rảnh rành, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Dạ Tịch đương nhiên là thấy, nên hắn mới quay đầu nói nhỏ với Bích Hoa rồi cất bước đi theo phu thê Diệp Tiếu ra ngoài.
Vừa mới ra cửa cung, Diệp Tiếu quay đầu cho Dạ Tịch một quyền. Dạ Tịch không kịp đề phòng nên trúng đòn, vô thức muốn trở tay nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Bách Lý…
——Được, phu thê này chung tay bắt nạt người, không có phần thắng hắn không đánh!
Huống chi, người động thủ còn là một nữ nhân, hắn còn chưa vô sỉ đến mức đánh nữ nhân nên chỉ có thể lau miệng, nuốt máu xuống, ra vẻ thoải mái cười to: “Gần đây cảm xúc của Diệp Tiếu thượng thần không tốt ư? Sao lại vừa đến đã động thủ?”
“Cũng không hẳn.” Đánh xong Diệp Tiếu bình tĩnh xoay người: “Ta muốn đánh thì đánh thôi!”
Nghe thế hắn sững người, nắm tay siết chặt. Diệp Tiếu bước tới, nghiêng đầu, thấy hắn siết chặt nắm tay thì cười lạnh: “Thật không biết coi trọng ngươi ở điểm nào?”
“Hử?” Dạ Tịch còn đang không rõ đầu đuôi thì Diệp Tiếu đã bỏ đi không buồn quay đầu. Bách Lý lại gần vỗ vai Dạ Tịch, thở dài nói: “Phượng Âm muốn cắt đứt tâm mạch, được phát hiện, giờ đang dưỡng thương.”
Nghe đến đó, Dạ Tịch biến sắc. Muốn nói nhưng chẳng thốt nên lời. Bách Lý cân nhắc, cảm thấy cách nói đã làm cho tên này hiểu lầm, vì thế bổ sung: “Không phải vì ngươi.”
Dạ Tịch không đáp, hắn đi theo sau họ, mi mắt cụp xuống nhìn không rõ thần sắc đen tối bên trong. Hồi lâu sau, hắn như sực nhớ tới cái gì, cười tự giễu.
—— Dạ Tịch…
Hắn nghĩ.
—— Ngươi thật sự là điên rồi. .