Bởi có thể bảo vệ được sự kiêu hãnh của mình, nhưng phương thức này lại hại người ba phần hại mình bảy phần. Vì thế những lời hắn nói làm đối phương tức giận nhưng lại làm cho bản thân càng khó chịu hơn.
Nghe hắn nói vậy, Phượng Âm cũng lạnh nhạt cười.
“Đúng, ngài có Bích Hoa của ngài.” Nàng cao giọng, “Ta chúc ngài cùng Bích Hoa tiên tử bạch đầu giai lão, ân ân ái ái cho đến muôn đời nhưng mong ngài cũng chúc phúc cho ta. Mạng của ta tuy rằng không đáng giá,” giọng nàng nhỏ dần đến mức nhẹ nhàng, “nhưng người đó lại quá mức đáng giá, đến nỗi ta dù có phải chết vì y cũng cam tâm tình nguyện.”
Rõ chỉ là lời nói dối.
Nhưng khi nói ra miệng, Phượng Âm bỗng dưng lại cảm thấy như chỉ cần nói thành lời, điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Bởi thế trong ngữ điệu chỉ có nhu tình mật ý. Dạ Tịch đứng sững, các ngón tay giật giật như đang cảm nhận một nỗi đau nào đó, chầm chậm lan đến tim.
Hắn muốn cười nhưng chỉ là cái nhếch miệng méo mó, cuối cùng cũng chẳng cười thành tiếng được.
Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng đến bên cột chống trời tu bổ kết giới rồi xoay người rời đi.
Hồng Hoang sau rốt cũng trở lại yên tĩnh. Bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, vầng thái dương rạng rỡ, mặt đất rạn nứt và những luồng gió còn mang theo bụi đất thốc lại, giống như trong ký ức của họ.
Phượng Âm ngồi dưới đất, nhìn theo bóng hắn khuất xa.
Tâm tình cứ mơ mơ thực thực. Nhưng khi nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy, cái ngày đen tối ấy, người thiếu niên che chắn cho nàng ở phía sau, một tay chấp kiếm, dáng người cao ngất như tùng. Bóng dáng thiếu niên dập dờn cùng bóng người đang càng lúc càng xa, chẳng phân rõ ai với ai, mà có lẽ vốn đã chẳng thể phân rõ được.
Nàng đợi một hồi mới thấy Mộc Tử Du mang theo đám người Giản Hề quay lại. Họ đưa nàng về thiên giới, rồi sau đó mang theo bản thể của Thanh Hòa đến Thuỷ Tinh Cung tìm Dạ Tịch. Nàng cũng muốn đi nhưng Đại Miêu ngăn nàng lại, giải thích: “Bách Lý đảo chủ sẽ đi cùng bọn ta, hắn và Dạ Tịch Nguyên quân là bằng hữu, có lẽ Dạ Tịch Nguyên quân sẽ nể mặt hắn.”
Nghe thế Phượng Âm mới yên lòng chìm vào giấc ngủ. Lúc ngủ, nàng mơ thấy một luồng sáng phía trước. Nàng đang đi trên một con đường nhỏ âm u chìm trong bóng tối, xung quanh trống rỗng, phía trước chỉ có một luồng sáng nhạt.
Nàng cố gắng chạy trốn, gấp gáp chạy về phía trước vì dường như có ai đó đang gọi nàng, những âm thanh rất quen thuộc gần gũi. Nàng chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, một lúc sau cũng đến được phía ánh sáng.
Những tia sáng chói lòa đập vào mắt làm nàng bị lóa, hồi sau, trải ra trước mặt là cánh rừng ngô đồng ngun ngút.
Trong rừng có người đang chơi đùa, có người đang nghỉ ngơi, còn có phượng hoàng con chưa thành hình người đang vỗ cánh phành phạch trên cây. Phụ mẫu và các tỷ muội của nàng đều đang ở đó nhìn nàng và mỉm cười. Bao năm qua, nàng hiếm khi mơ thấy họ. Nếu có mơ thấy, không phải chiến trường huyết nhục hỗn độn thì cũng là hoàng tuyền âm u lạnh lẽo. Nàng thường tỉnh dậy trong sợ hãi, hiếm khi có được mộng đẹp. Mấy vạn năm qua, lần đầu tiên họ nhẹ nhàng xuất hiện, như nhiều năm trước, nàng vẫn là Tam điện hạ Phượng tộc, còn có cả nhiều trưởng bối, tộc nhân gọi nàng “Tiểu A Âm”, “Âm tỷ tỷ”.
Nàng đứng ở bên rìa ánh sáng nhìn họ, tất cả đều quay đầu cười với nàng, vẻ hoan nghênh, lại như…
Vĩnh biệt…
Gió thổi qua, cành lá xao động. Nàng gặp lại những người đã ra đi mà trong lòng rất đỗi an bình.
Nhưng gặp lại cũng chỉ làm rơi lệ.
Nàng nghĩ, phải chăng kết thúc thật rồi?
Họ đến thăm nàng, có phải muốn nói với nàng, đã u khổ bao năm, bôn ba bao năm, một thân một mình tuyệt vọng bao năm, cuối cùng cũng đã kết thúc?
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ cũng vừa lúc mặt trời lên. Ánh nắng rọi vào phòng, nàng quay đầu sang, liền bắt gặp bóng người quen thuộc.
Mái tóc dài màu hạnh, những sợi tóc đen bay bay, trong tay cầm một cây sáo ngọc, ngồi bên cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Nàng đứng dậy khỏi giường, sửng sốt nhìn y.
Năm năm tháng tháng chớp mắt thoi đưa, từ khi nàng còn là một tiểu cô nương đến nay, qua những đoạn thời gian tuyệt vọng đến độ không muốn tiếp tục nữa, cuối cùng y cũng trở lại.
Nàng chậm chạp loạng choạng tiến về phía y.
Trong tíc tắc nàng vươn cánh tay áo trắng tinh, cả người thoáng trông như cánh bướm đang giang rộng, nhẹ nhàng ngã vào lòng y.
Rồi nàng vội vã ôm thật chặt, như đứa trẻ mà khóc òa.
Thanh Hòa cũng đưa tay ôm nàng, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại, khẽ thở thật dài.
“A âm,” giọng nói thân thuộc chậm rãi vang lên, ẩn hiện chút thô ráp, “đã chậm trễ bao nhiêu năm, xin lỗi!”
———————————————————————————————–
Bên ngoài là khúc an hồn các tiên nữ ngâm xướng mang theo cảm giác an bình thấm tận tim gan.
Đã là ngày thứ tư sau khi Bích Hoa ra đi, tang lễ của nàng đều do một tay Dạ Tịch lo liệu. Về phần nguyên nhân cái chết của nàng, Dạ Tịch cũng cho một lời giải thích hoàn mỹ.
Khi nàng mới sinh đã ngặt nghèo, bệnh tật triền miên, đêm thành hôn bệnh bộc phát nặng, lúc ấy hắn lại không có mặt, không ai giúp đỡ nên phát bệnh mà chết. Thi thể nàng được hắn che dấu vô cùng hoàn hảo, đến cả Dược quân cũng không hề phát hiện được gì, chỉ nói là bệnh cũ tái phát. Nàng là trẻ mồ côi nên đương nhiên cũng chẳng có mấy người truy cứu, trái lại, Dạ Tịch lại tỏ vẻ hết mực coi trọng thê tử nên tang lễ cũng được cử hành hết sức xa hoa.
Giờ hắn đang ngồi trong nội điện Thuỷ Tinh Cung, nhìn chén thuốc mới sắc trong tay.
Ánh nến chiếu rọi làm nước thuốc đựng trong chén ngọc lưu ly lấp lánh thứ sắc thái kỳ dị, sóng sánh trong tay hắn, hồi lâu, tựa như vừa hạ quyết tâm dứt khoát, hắn nhấc chén lên, một hơi uống cạn.
Loại thuốc này tên gọi Tiêu Tình.
Nó khiến ngươi nhớ lại hết thảy những chuyện bản thân đã quên nhưng lại phong ấn tình cảm.
Ngươi chỉ là người xem trong màn kịch tình yêu đó, ngươi biết nhưng lại không thể hiểu được trong vở kịch đó ngươi ôm ấp tâm tình gì.
Uống thuốc xong, Dạ Tịch gục xuống, trôi vào trong mộng.
Lúc thì tươi đẹp, khi lại hoang đường.
Trong mộng, hắn trở lại Hồng Hoang, bầu trời xanh thẳm, đất đai cằn cỗi, còn có mái nhà tranh nho nhỏ, ở nơi đó, lại có thêm một con gà rừng lông đỏ như lửa.
Con gà rừng đó chẳng đáng yêu tẹo nào, và còn xấu nết nữa nhưng lại cam nguyện vì hắn mà mạo hiểm, đối xử tốt với hắn.
Khi đó, hắn không phải là Tán tiên hàng đầu, ngoài một thanh bảo kiếm, một gian nhà tranh thì chỉ có hai bàn tay trắng. Hắn thậm chí còn không có xiêm y lượt là. Không ai trò chuyện với hắn, cũng chẳng có ai đối xử tử tế với hắn, thế giới của hắn trong suốt một thời gian dài chỉ có giết và bị giết.
Nhưng nàng lại không như thế.
Nàng hoàn toàn đặc biệt.
Nàng đối tốt với hắn, dù chỉ chút chút thôi cũng đủ làm cho hắn cảm động.
Vì thế hắn đã động lòng, mà nàng cũng đáp trả hắn. Từng bước một, hắn phát hiện, hắn đã không muốn rời xa nàng nữa.
Nàng tốt bụng, xinh đẹp, lại tinh tế.
Hắn vì nàng chắn thiên kiếp, hắn vì nàng nấu cơm, vì nàng giặt quần áo, nghe nàng kể chuyện thế giới bên ngoài. Chỉ cần thấy nàng cười, hắn đã thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp. Tất cả mọi chuyện làm vì nàng đều là hạnh phúc. Chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn không cảm thấy có gì đáng sợ nữa. Cho dù là khi đối diện với hàng ngàn con ác long, nắm tay nàng, hắn vẫn thấy bình thản.
Chỉ cần nơi nào có nàng thì đó là nhà của hắn.
Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, dù hắn có chết cũng cam lòng.
Tình cảm đơn thuần là vậy, tấm lòng sâu nặng là vậy. Hắn trôi nổi trong giấc mộng, cảm giác được trí nhớ từ mấy trăm ngàn năm đều đang bị đoạn hồi ức ngắn ngủi này xâm lấn.
Hắn bị hồng thủy bao phủ.
Dòng nước lũ xen lẫn vô số mảnh vỡ ký ức rít gào bên cạnh, cuốn tung mà thổi bay tứ tán.
Hắn bật khóc thành tiếng.
Hắn giãy dụa, kháng cự, muốn tiến về phía trước nắm lấy bàn tay một nữ tử.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói cùng nàng, hắn còn nhiều lắm những điều chưa kịp nói.
Hắn muốn nói với nàng, A Âm, ta sẽ làm món ăn mới; hắn muốn nói, A Âm, ta sẽ làm xiêm y mới cho nàng; hắn muốn nói, A Âm, nàng đẹp lắm; hắn muốn nói, A Âm, ta thích nàng, ta muốn ở bên nàng, thật lâu thật dài.
Nhưng hắn lại không làm được.
Hắn ở trong mộng không ngừng chìm dần chìm dần, đến cuối cùng, hắn rơi xuống một mảnh đất.
Đó là một mảnh đất tối tăm, chỉ cảm giác được mặt đất dày dưới chân chứ ngoài ra không nhìn thấy gì không nghe được gì.
Hắn nằm trên mặt đất, giáng những cú đấm bằng hết sức lực, nức nở khóc.
Hắn chưa từng đau đớn đến mất kiểm soát như thế, nỗi đau thống thiết như vừa đánh mất bảo vật trân quý.
“A Âm… A Âm…”
Đến tột cùng, hắn thét gào, gọi tên nữ tử đó hết lần này đến lần khác.
Nhưng nằm trên đất, dần dần hắn cũng bình tĩnh lại.
Hắn không còn biết mình khóc vì điều gì, hắn không còn cảm giác đau đớn, cũng chẳng cảm nhận được niềm vui sướng.
Đến cuối cùng, hắn lẳng lặng nằm yên, không nhận thức được gì nữa.
Hắn hồi tưởng lại từng chuyện kỳ lạ mà hắn không hiểu. Hắn đã biết chuyện gì xảy ra, biết tại sao lại thế. Hắn biết, hắn từng yêu một nữ tử. Nhưng hắn lại không hiểu, cảm giác yêu là gì.
Cũng như hắn nhớ hắn muốn được nhìn thấy nụ cười ngây ngô của nàng nhưng lại không rõ vì sao lại muốn thế, vì sao lại cười?
Sau đó, hắn nhắm mắt lại.
—— cũng tốt.
Hắn nghĩ. Trong đầu suy nghĩ rất lung, khóe miệng mỉm cười.
Hết chương 31
Bởi có thể bảo vệ được sự kiêu hãnh của mình, nhưng phương thức này lại hại người ba phần hại mình bảy phần. Vì thế những lời hắn nói làm đối phương tức giận nhưng lại làm cho bản thân càng khó chịu hơn.
Nghe hắn nói vậy, Phượng Âm cũng lạnh nhạt cười.
“Đúng, ngài có Bích Hoa của ngài.” Nàng cao giọng, “Ta chúc ngài cùng Bích Hoa tiên tử bạch đầu giai lão, ân ân ái ái cho đến muôn đời nhưng mong ngài cũng chúc phúc cho ta. Mạng của ta tuy rằng không đáng giá,” giọng nàng nhỏ dần đến mức nhẹ nhàng, “nhưng người đó lại quá mức đáng giá, đến nỗi ta dù có phải chết vì y cũng cam tâm tình nguyện.”
Rõ chỉ là lời nói dối.
Nhưng khi nói ra miệng, Phượng Âm bỗng dưng lại cảm thấy như chỉ cần nói thành lời, điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Bởi thế trong ngữ điệu chỉ có nhu tình mật ý. Dạ Tịch đứng sững, các ngón tay giật giật như đang cảm nhận một nỗi đau nào đó, chầm chậm lan đến tim.
Hắn muốn cười nhưng chỉ là cái nhếch miệng méo mó, cuối cùng cũng chẳng cười thành tiếng được.
Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng đến bên cột chống trời tu bổ kết giới rồi xoay người rời đi.
Hồng Hoang sau rốt cũng trở lại yên tĩnh. Bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, vầng thái dương rạng rỡ, mặt đất rạn nứt và những luồng gió còn mang theo bụi đất thốc lại, giống như trong ký ức của họ.
Phượng Âm ngồi dưới đất, nhìn theo bóng hắn khuất xa.
Tâm tình cứ mơ mơ thực thực. Nhưng khi nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy, cái ngày đen tối ấy, người thiếu niên che chắn cho nàng ở phía sau, một tay chấp kiếm, dáng người cao ngất như tùng. Bóng dáng thiếu niên dập dờn cùng bóng người đang càng lúc càng xa, chẳng phân rõ ai với ai, mà có lẽ vốn đã chẳng thể phân rõ được.
Nàng đợi một hồi mới thấy Mộc Tử Du mang theo đám người Giản Hề quay lại. Họ đưa nàng về thiên giới, rồi sau đó mang theo bản thể của Thanh Hòa đến Thuỷ Tinh Cung tìm Dạ Tịch. Nàng cũng muốn đi nhưng Đại Miêu ngăn nàng lại, giải thích: “Bách Lý đảo chủ sẽ đi cùng bọn ta, hắn và Dạ Tịch Nguyên quân là bằng hữu, có lẽ Dạ Tịch Nguyên quân sẽ nể mặt hắn.”
Nghe thế Phượng Âm mới yên lòng chìm vào giấc ngủ. Lúc ngủ, nàng mơ thấy một luồng sáng phía trước. Nàng đang đi trên một con đường nhỏ âm u chìm trong bóng tối, xung quanh trống rỗng, phía trước chỉ có một luồng sáng nhạt.
Nàng cố gắng chạy trốn, gấp gáp chạy về phía trước vì dường như có ai đó đang gọi nàng, những âm thanh rất quen thuộc gần gũi. Nàng chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, một lúc sau cũng đến được phía ánh sáng.
Những tia sáng chói lòa đập vào mắt làm nàng bị lóa, hồi sau, trải ra trước mặt là cánh rừng ngô đồng ngun ngút.
Trong rừng có người đang chơi đùa, có người đang nghỉ ngơi, còn có phượng hoàng con chưa thành hình người đang vỗ cánh phành phạch trên cây. Phụ mẫu và các tỷ muội của nàng đều đang ở đó nhìn nàng và mỉm cười. Bao năm qua, nàng hiếm khi mơ thấy họ. Nếu có mơ thấy, không phải chiến trường huyết nhục hỗn độn thì cũng là hoàng tuyền âm u lạnh lẽo. Nàng thường tỉnh dậy trong sợ hãi, hiếm khi có được mộng đẹp. Mấy vạn năm qua, lần đầu tiên họ nhẹ nhàng xuất hiện, như nhiều năm trước, nàng vẫn là Tam điện hạ Phượng tộc, còn có cả nhiều trưởng bối, tộc nhân gọi nàng “Tiểu A Âm”, “Âm tỷ tỷ”.
Nàng đứng ở bên rìa ánh sáng nhìn họ, tất cả đều quay đầu cười với nàng, vẻ hoan nghênh, lại như…
Vĩnh biệt…
Gió thổi qua, cành lá xao động. Nàng gặp lại những người đã ra đi mà trong lòng rất đỗi an bình.
Nhưng gặp lại cũng chỉ làm rơi lệ.
Nàng nghĩ, phải chăng kết thúc thật rồi?
Họ đến thăm nàng, có phải muốn nói với nàng, đã u khổ bao năm, bôn ba bao năm, một thân một mình tuyệt vọng bao năm, cuối cùng cũng đã kết thúc?
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ cũng vừa lúc mặt trời lên. Ánh nắng rọi vào phòng, nàng quay đầu sang, liền bắt gặp bóng người quen thuộc.
Mái tóc dài màu hạnh, những sợi tóc đen bay bay, trong tay cầm một cây sáo ngọc, ngồi bên cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Nàng đứng dậy khỏi giường, sửng sốt nhìn y.
Năm năm tháng tháng chớp mắt thoi đưa, từ khi nàng còn là một tiểu cô nương đến nay, qua những đoạn thời gian tuyệt vọng đến độ không muốn tiếp tục nữa, cuối cùng y cũng trở lại.
Nàng chậm chạp loạng choạng tiến về phía y.
Trong tíc tắc nàng vươn cánh tay áo trắng tinh, cả người thoáng trông như cánh bướm đang giang rộng, nhẹ nhàng ngã vào lòng y.
Rồi nàng vội vã ôm thật chặt, như đứa trẻ mà khóc òa.
Thanh Hòa cũng đưa tay ôm nàng, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại, khẽ thở thật dài.
“A âm,” giọng nói thân thuộc chậm rãi vang lên, ẩn hiện chút thô ráp, “đã chậm trễ bao nhiêu năm, xin lỗi!”
———————————————————————————————–
Bên ngoài là khúc an hồn các tiên nữ ngâm xướng mang theo cảm giác an bình thấm tận tim gan.
Đã là ngày thứ tư sau khi Bích Hoa ra đi, tang lễ của nàng đều do một tay Dạ Tịch lo liệu. Về phần nguyên nhân cái chết của nàng, Dạ Tịch cũng cho một lời giải thích hoàn mỹ.
Khi nàng mới sinh đã ngặt nghèo, bệnh tật triền miên, đêm thành hôn bệnh bộc phát nặng, lúc ấy hắn lại không có mặt, không ai giúp đỡ nên phát bệnh mà chết. Thi thể nàng được hắn che dấu vô cùng hoàn hảo, đến cả Dược quân cũng không hề phát hiện được gì, chỉ nói là bệnh cũ tái phát. Nàng là trẻ mồ côi nên đương nhiên cũng chẳng có mấy người truy cứu, trái lại, Dạ Tịch lại tỏ vẻ hết mực coi trọng thê tử nên tang lễ cũng được cử hành hết sức xa hoa.
Giờ hắn đang ngồi trong nội điện Thuỷ Tinh Cung, nhìn chén thuốc mới sắc trong tay.
Ánh nến chiếu rọi làm nước thuốc đựng trong chén ngọc lưu ly lấp lánh thứ sắc thái kỳ dị, sóng sánh trong tay hắn, hồi lâu, tựa như vừa hạ quyết tâm dứt khoát, hắn nhấc chén lên, một hơi uống cạn.
Loại thuốc này tên gọi Tiêu Tình.
Nó khiến ngươi nhớ lại hết thảy những chuyện bản thân đã quên nhưng lại phong ấn tình cảm.
Ngươi chỉ là người xem trong màn kịch tình yêu đó, ngươi biết nhưng lại không thể hiểu được trong vở kịch đó ngươi ôm ấp tâm tình gì.
Uống thuốc xong, Dạ Tịch gục xuống, trôi vào trong mộng.
Lúc thì tươi đẹp, khi lại hoang đường.
Trong mộng, hắn trở lại Hồng Hoang, bầu trời xanh thẳm, đất đai cằn cỗi, còn có mái nhà tranh nho nhỏ, ở nơi đó, lại có thêm một con gà rừng lông đỏ như lửa.
Con gà rừng đó chẳng đáng yêu tẹo nào, và còn xấu nết nữa nhưng lại cam nguyện vì hắn mà mạo hiểm, đối xử tốt với hắn.
Khi đó, hắn không phải là Tán tiên hàng đầu, ngoài một thanh bảo kiếm, một gian nhà tranh thì chỉ có hai bàn tay trắng. Hắn thậm chí còn không có xiêm y lượt là. Không ai trò chuyện với hắn, cũng chẳng có ai đối xử tử tế với hắn, thế giới của hắn trong suốt một thời gian dài chỉ có giết và bị giết.
Nhưng nàng lại không như thế.
Nàng hoàn toàn đặc biệt.
Nàng đối tốt với hắn, dù chỉ chút chút thôi cũng đủ làm cho hắn cảm động.
Vì thế hắn đã động lòng, mà nàng cũng đáp trả hắn. Từng bước một, hắn phát hiện, hắn đã không muốn rời xa nàng nữa.
Nàng tốt bụng, xinh đẹp, lại tinh tế.
Hắn vì nàng chắn thiên kiếp, hắn vì nàng nấu cơm, vì nàng giặt quần áo, nghe nàng kể chuyện thế giới bên ngoài. Chỉ cần thấy nàng cười, hắn đã thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp. Tất cả mọi chuyện làm vì nàng đều là hạnh phúc. Chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn không cảm thấy có gì đáng sợ nữa. Cho dù là khi đối diện với hàng ngàn con ác long, nắm tay nàng, hắn vẫn thấy bình thản.
Chỉ cần nơi nào có nàng thì đó là nhà của hắn.
Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, dù hắn có chết cũng cam lòng.
Tình cảm đơn thuần là vậy, tấm lòng sâu nặng là vậy. Hắn trôi nổi trong giấc mộng, cảm giác được trí nhớ từ mấy trăm ngàn năm đều đang bị đoạn hồi ức ngắn ngủi này xâm lấn.
Hắn bị hồng thủy bao phủ.
Dòng nước lũ xen lẫn vô số mảnh vỡ ký ức rít gào bên cạnh, cuốn tung mà thổi bay tứ tán.
Hắn bật khóc thành tiếng.
Hắn giãy dụa, kháng cự, muốn tiến về phía trước nắm lấy bàn tay một nữ tử.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói cùng nàng, hắn còn nhiều lắm những điều chưa kịp nói.
Hắn muốn nói với nàng, A Âm, ta sẽ làm món ăn mới; hắn muốn nói, A Âm, ta sẽ làm xiêm y mới cho nàng; hắn muốn nói, A Âm, nàng đẹp lắm; hắn muốn nói, A Âm, ta thích nàng, ta muốn ở bên nàng, thật lâu thật dài.
Nhưng hắn lại không làm được.
Hắn ở trong mộng không ngừng chìm dần chìm dần, đến cuối cùng, hắn rơi xuống một mảnh đất.
Đó là một mảnh đất tối tăm, chỉ cảm giác được mặt đất dày dưới chân chứ ngoài ra không nhìn thấy gì không nghe được gì.
Hắn nằm trên mặt đất, giáng những cú đấm bằng hết sức lực, nức nở khóc.
Hắn chưa từng đau đớn đến mất kiểm soát như thế, nỗi đau thống thiết như vừa đánh mất bảo vật trân quý.
“A Âm… A Âm…”
Đến tột cùng, hắn thét gào, gọi tên nữ tử đó hết lần này đến lần khác.
Nhưng nằm trên đất, dần dần hắn cũng bình tĩnh lại.
Hắn không còn biết mình khóc vì điều gì, hắn không còn cảm giác đau đớn, cũng chẳng cảm nhận được niềm vui sướng.
Đến cuối cùng, hắn lẳng lặng nằm yên, không nhận thức được gì nữa.
Hắn hồi tưởng lại từng chuyện kỳ lạ mà hắn không hiểu. Hắn đã biết chuyện gì xảy ra, biết tại sao lại thế. Hắn biết, hắn từng yêu một nữ tử. Nhưng hắn lại không hiểu, cảm giác yêu là gì.
Cũng như hắn nhớ hắn muốn được nhìn thấy nụ cười ngây ngô của nàng nhưng lại không rõ vì sao lại muốn thế, vì sao lại cười?
Sau đó, hắn nhắm mắt lại.
—— cũng tốt.
Hắn nghĩ. Trong đầu suy nghĩ rất lung, khóe miệng mỉm cười.
Hết chương